Nàng cắn môi, nhíu mày nói: “Lục công tử, sao công tử lại đến đây? Vừa nãy là ta nhận nhầm người, đã mạo phạm công tử rồi.”
Nàng không biết rằng, lời nói này thật sự đã làm tổn thương trái tim Lục Hoài Ngọc.
Lục Hoài Ngọc nhìn Nguyễn Du, thấy nàng nhìn mình như thấy phải rắn rết, biểu cảm hoàn toàn khác với lúc nàng nhầm hắn ta thành Tống Hà, khi đó còn có chút lưu luyến. Hắn ta cảm thấy trái tim như bị d.a.o cắt, đau đớn tột cùng.
Lục Hoài Ngọc cố gắng làm cho mình trông không quá khổ sở, gượng gạo cười nói: “Ta nghe nói Du muội muội bị bệnh, nên vội đến thăm. Giờ thấy muội không sao nữa, ta cũng yên tâm hơn. Nếu không có việc gì khác, ta xin phép cáo từ.”
Sự xa cách trên khuôn mặt Nguyễn Du khiến hắn ta cảm thấy khó chịu, hắn ta nghĩ mình không thể ở lại được nữa, vì vậy muốn rời đi.
“Lục công tử, chờ chút đã.” Nguyễn Du gọi hắn ta lại.
Lục Hoài Ngọc vui mừng, trong lòng nghĩ, quả nhiên Du muội muội vẫn chưa hoàn toàn tuyệt tình với ta, trong lòng nàng vẫn có ta, nếu không sao lại chủ động giữ ta lại?
Nhưng mà hắn ta chưa kịp vui mừng lâu, thì thấy Nguyễn Du từ dưới gối lấy ra một thứ, khi hắn ta nhìn rõ thì phát hiện đó chính là khối ngọc bích mà hắn ta đã nhờ A Tương chuyển cho Nguyễn Du.
Khối ngọc vẫn được bọc trong một miếng lụa, có vẻ như Nguyễn Du chưa từng lấy ra.
“Lục công tử, khối ngọc này thật sự quá quý giá, Nguyễn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-huong-nhuyen-ngoc-lam-a-luat/1567615/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.