Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Tống Hà cứng lại, hắn quên mất, hôm nay vốn đã hẹn với hai người này đến trường đua ngựa! Giờ thì hay rồi, dùng lý do không khỏe để từ chối, giờ lại bị bắt bí.
Hắn quay người lại, đang suy nghĩ tìm lý do gì để giải thích thì nghe thấy bên kia Nguyễn Du chỉ vào một con ngựa con toàn thân trắng như tuyết nói: “Con ngựa này thật đẹp, ta có thể cưỡi thử một chút không?”
Trước đó Tạ Thính và Mạnh Tử Nguyên không chú ý đến Nguyễn Du, còn tưởng Tống Hà đến đây là tìm bọn họ. Giờ thì đã hiểu, hai người mỗi người một bên khoác tay Tống Hà, cười rất khiếm nhã: “Ai ui, không phải nói với bọn ta là không khỏe, không thể đến đua ngựa sao? Sao lại cùng tiểu tẩu tử đến trường đua mà khỏe lại thế này?”
Mạnh Tử Nguyên còn tiện thể nhắc lại chuyện cũ: “Lần trước cũng vậy, nói là đau bụng đi nhà xí, kết quả lại chạy đến y quán ở thành đông đi bắt lang băm. Tống Hà, gần đây sao bọn ta phát hiện ra, ngươi càng ngày càng thích lừa dối huynh đệ bọn ta vậy?”
Mỗi bước mỗi xa
Tống Hà: “…”
Sau khi nói dối bị bắt bí, mặt Tống Hà đỏ lên, phản bác: “Tối qua ta không được khỏe, hôm nay thì khỏe lại được không? Khả năng tự hồi phục của ta tốt, các người ghen tị à?”
Bọn họ đã quen gọi Nguyễn Du là “tiểu tẩu tử”, Tống Hà đã sửa nhiều lần nhưng bọn họ không sửa, nên cũng thôi. Nhưng không để ý thấy, Nguyễn Du bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-huong-nhuyen-ngoc-lam-a-luat/211487/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.