“Tôi còn sống bọn họ sẽ sống, tôi đã chết thì bọn họ sẽ đi theo tôi.
” Thẩm Thất gia là một người không thích làm chuyện vô dụng, lần này trực tiếp nói một cách tuyệt tình.
Lưu Sướng bị nắm đuôi, việc này của Phùng Huân thật sự có vài phần thật, một tuồng kịch quả nhiên diễn đến rơi nước mắt, nói thẳng chính mình vô năng, rất xin lỗi bá tánh Tân Bắc, bất đắc dĩ mới xin từ chức báo Bảo Ninh phái thống soái mới đến, lời trong lời ngoài đắp nặn chính mình thành người bị hại có chí khó duỗi.
Người được lòng người được thiên hạ mà tướng lãnh sợ nhất đó là lòng quân dao động.
Thẩm Thất gia mắt lãnh nhìn một mảnh xám xịt dưới thành, hắn đang đợi cũng đang đánh cược, cho đến trong đội ngũ của Phùng Huân bộc phát ra một câu rống giận, tiếng súng truyền ra từ giữa quân đội: “Cậu là ai? Cậu không phải 28 sư của chúng tôi!”Đến rồi, cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà!28 sư xuất hiện một gương mặt mới.
Đây là Tôn Vân Trình tự mình nói cho Thẩm Thất gia, hắn thận trọng ghi nhớ lại chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn rõ.
Còn về người nọ rốt cuộc là ai chính là việc Thẩm Bồi Viễn nên nhọc lòng.
Thịnh soái không tin Phùng Huân cần cắm người ở 28 sư, Phùng Huân từ chối rất nhiều lần, nếu không phải gần đây Thẩm Bồi Viễn xé rách mặt với hắn ta, hắn ta tuyệt đối không cho phép đội quân của mình có người của Thịnh soái.
Quân tử yêu tiền, quân nhân cũng yêu tiền,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-huong-nhuyen-ngoc/498994/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.