“Em từng đi theo tiểu tử cách vách học một ít, sau đó cha em nhìn thấy đánh một trận mới biết được nữ tử học những thứ này đều không dùng đến.
” Nhà bên cạnh của nhà nàng là nhà Lý tú tài, con trai nhà hắn thật sự đã dạy Tạ Nguyễn Ngọc mấy ngày nhưng dựa theo sự phát triển năm đó, nàng không nhớ kỹ một chữ nào, những thứ bây giờ nàng học được cũng là Mạnh Nho Cảnh dạy nàng những ngày thường.
Nàng có tâm tư lấy lòng Mạnh Nho Cảnh tự nhiên cũng vô cùng dụng tâm mà học.
“Ta cũng chưa nói cái gì.
” Thẩm Thất gia cao hơn Tạ Nguyễn Ngọc một cái đầu, sẽ cúi đầu nhìn nàng, âm thanh có chút đáng tiếc: “Chỉ là em vào tú lâu sợ là không kịp tham gia yến hội hôm mười lăm, nếu ta không nói khanh khanh cũng nên biết ngày đó náo nhiệt bao nhiêu.
”Nàng đương nhiên cũng biết! Nàng không chỉ biết mà còn tham dự, sau đó thì rơi vào một hố lửa làm nàng muốn sống không được muốn chết không xong.
Nếu không phải sau đó Mục Độ Niên binh bại bỏ thành, Tạ Nguyễn Ngọc thật sự không sống nổi nữa: “Tuy náo nhiệt là tốt nhưng Nguyễn Ngọc càng muốn thành toàn hiếu tâm của Thất gia với phu nhân.
”“Khanh khanh quả nhiên ngoan ngoãn đáng yêu.
” Thẩm Thất gia lúc này mới ngẩng đầu sửa cổ đứng của áo, chuẩn bị đứng dậy đến Soái phủ, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, gió lạnh cùng với mưa bụi rất nhỏ cuốn vào phòng.
Thời tiết lại thay đổi, Tạ Nguyễn Ngọc nghĩ.
“Ngày mai em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-huong-nhuyen-ngoc/499053/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.