Diệp Phi quả thật có bản lĩnh làm người khác phiêu theo mình.
Chẳng hạn như khi còn bé nổi loạn, trác táng ngỗ nghịch, một người bạn ba tốt* đến quán nét khuyên bảo nàng đừng chơi game nữa, nhưng nào ngờ, nàng bảo ba tốt giúp mình chơi một ván, sau lời ca ngợi, hai người cùng nhau chơi tiếp.
*Ba tốt: Đạo đức tốt, sức khỏe tốt, học hành tốt.
Thế nên khi Tôn Phương đang phiêu, nhìn thấy Tả Lộ Dư mở cửa bước vào, cô như thể bị đánh trở về thế giới thực, cảm giác ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đến trán.
Tôn Phương đứng dậy ngay lập tức, sợ đến mức vội vàng hét về phía cửa: "Tả Tổng."
Diệp Phi tạm dừng chương trình, ngẩng đầu vẫy tay với Tả Lộ Dư, cười nói: "Chị về rồi."
Tả Lộ Dư nhàn nhạt ừ, đi tới.
Diệp Phi cất điện thoại, dọn dẹp bánh trên bàn, đứng dậy: "Ăn cơm không?"
Tả Lộ Dư lắc đầu: "Đợi chị mười phút nữa."
"Được rồi."
Tôn Phương dọn dẹp chén trà trên bàn, vội vàng rời phòng làm việc, cửa cạch một tiếng, căn phòng chỉ còn lại Tả Tổng và Diệp Phi.
Tả Lộ Dư có việc bận, Diệp Phi không quấy rầy, nàng đang định tiếp tục dựa sô pha chơi điện thoại, Tả Lộ Dư chợt gọi nàng.
"Diệp Phi."
Diệp Phi ngẩng đầu: "Hả?"
Tả Lộ Dư nghiêng đầu ý chỉ cái ghế bên cạnh mình: "Đến đây."
Diệp Phi à một tiếng, nghe lời đi tới, ngồi chiếc ghế bên cạnh Tả Lộ Dư.
"Em sẽ không phiền chị chứ?"
"Không."
Diệp Phi gật đầu, lại lấy điện thoại ra.
Tả Lộ Dư lại hỏi: "Em với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-luong/2364649/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.