Ôn Mộc thay quần áo phục vụ, cảm thấy khá mới mẻ, Ôn Minh ngồi trên ghế salông trong văn phòng nói: “Cháu nhất định phải ở chỗ chú hai tháng?” 
“Dạ!” Ôn Mộc cúi đầu kéo kéo tạp dề bên hông, cười nói: “Chú Hai chú yên tâm đi, cháu cảm thấy cháu có khả năng mà.” 
“Đâu ra tự tin thế? Già đầu thế này đã vào bếp bao giờ chưa?” Ôn Minh đốt điếu thuốc, thổi ra vòng khói, “Đến lúc đó đừng khóc lóc than mệt, chú không phải ba mẹ cháu mà thương cháu đâu.” 
Ôn Mộc chỉnh nơ trên cổ, nói khoác không biết ngượng: “Đừng có xem thường cháu, hai tháng sau cháu sẽ để chú nhìn cháu với cặp mắt khác, đến lúc đó chú muốn giữ cháu lại cháu cũng xem thường.” 
“Ù ôi, cứng miệng thế.” Ôn Minh cắn điếu thuốc đứng lên, “Đi thôi, dẫn cháu đi tham quan.” 
Hai giờ chiều, dưới lầu vẫn chưa có ai, Ôn Mộc đi theo sau chú Hai nhìn chung quanh, cậu năm nay mới vừa tròn mười tám, trước đây chưa từng vào quán bar, Ôn Minh bàn giao: “Ba mẹ cháu không muốn cháu tới đây, ở đây loạn lắm, ngư long hỗn tạp loại người gì cũng có, nhưng dù gì cháu cũng lớn rồi, không thể cứ làm công tử bột mãi được, nếu như có vấn đề gì thì phải gọi điện thoại cho chú, đừng chủ động gây sự, trước tiên phải học được cách chịu thua, không phải xảy ra chuyện chúng ta không giải quyết được, nếu như cháu sứt đầu mẻ trán, người đau chỉ có cháu thôi.” 
Ôn Mộc nghe lời gật đầu. 
Chú Hai dẫn cậu tới quầy bar, ban giám 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-moc-thanh-lam/565201/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.