Mãi đến tận sáng, Ôn Mộc cứ nghĩ mãi về vấn đề này, Cố Thành Lâm thật ra không nói gì, mà cũng là bởi vì anh không nói gì, mới làm Ôn Mộc nghĩ bậy nghĩ bạ, dù sao Cố Thành Lâm không giống như là một người hay nói giỡn. Trên đường trở về Ôn Mộc đạp xe đạp hỏi anh: “Chỗ tớ ở, rốt cuộc là từng xảy ra chuyện gì?” 
“Cậu tò mò thật à?” Cố Thành Lâm ngồi ở phía sau, co chân. 
“Thật… Dù sao tớ cũng đang ở đó.” 
Cố Thành Lâm nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn.” 
Ôn Mộc thở phào nhẹ nhõm. 
“Nửa năm trước, trong căn phòng đó thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng khóc, đứt quãng.” Cố Thành Lâm cảm thấy xe lung lay một chút, anh ra vẻ tốt bụng mà động viên, “Đừng lo lắng, đã lâu rồi tôi không còn nghe nữa, vì làm ca đêm…” Lời còn chưa dứt, tiếng thắng xe chói tai đột ngột vang lên, Cố Thành Lâm không ngồi vững, thân thể đột nhiên nhào về phía trước, hai tay túm chặt eo Ôn Mộc để mình ngồi vững, nhìn gáy cậu hỏi, “Cậu muốn mưu sát à?” 
Một giây trước Ôn Mộc vẫn còn đắm chìm trong không khí kinh dị tự mình não bổ, một giây sau đã bị xúc cảm trên người đốt nóng sống lưng. 
Tiếng khóc tiếng la gì cũng không sánh bằng việc lúc này Cố Thành Lâm dùng cả hai tay ôm eo cậu, cách một lớp áo thun mỏng manh cũng không dán sát thịt, nhưng Ôn Mộc có thể cảm nhận được mỗi một đường nét trong lòng bàn tay Cố Thành Lâm, cậu cảm thấy hơi ngứa, mà 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-moc-thanh-lam/565230/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.