Bởi vì Thẩm Quyến đi xuống xe trước nên Tô Dạng Nhiên đưa dù cho anh. Thẩm Quyến xuống xe rồi, cô cũng chuẩn bị bước xuống, đúng vào lúc này, lưng Tô Dạng Nhiên bất thình lình bị người ta đẩy, chân bỗng nhiên mềm nhũn, mất thăng bằng nhào về phía trước.
Cô sợ hãi trợn to hai mắt, hoảng sợ kêu một tiếng, nếu mà té xuống chắc chết!
Nhưng cảm giác đau đớn không tới, thay vào đó là một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng. Thì ra lúc nghe được tiếng Tô Dạng Nhiên la, Thẩm Quyến ném dù đi, ôm lấy cơ thể cô. Tô Dạng Nhiên cảm thấy có gì đó ôm ngang eo, bay lên không trung, sau đó chân mới chạm đất.
Không biết có phải tại hoảng sợ không mà chân cô vẫn còn mềm nhũn, cả người tựa vào tay phải Thẩm Quyến, một tay anh còn đang ôm cô.
“Xin lỗi cô bé, dì không cố ý, con không sao chứ?”
Trong thoáng chốc, một giọng nữ áy náy vang lên, Tô Dạng Nhiên ngơ ngác nhìn sang, không lên tiếng. Thẩm Quyến cúi đầu thấy cô còn ngây ra, anh lạnh giọng nói: “Không sao ạ, lần sau dì nên cẩn thận hơn.”
“Ầy, may là đứa nhỏ này lanh lẹ, nếu không dì áy náy muốn chết.” Vừa nói bà ta vừa nhìn về Tô Dạng Nhiên, cười híp mắt nói: “Cô bé, bạn trai con biết lo cho con lắm đó, nhưng con vẫn phải học tập cho giỏi nha.”
Bạn…. bạn trai? Đến lúc này Tô Dạng Nhiên mới kịp phản ứng, gò má trắng nõn đỏ lên.
Ánh mắt Thẩm Quyến hơi thay đổi, bỏ bàn tay đang ôm vai cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-nhu-muoi-dam/647438/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.