Có lẽ nhân sinh vốn do rất nhiều lời nói dối tạo thành, mỗi khi nhắm mắt lại, tất cả ảo tưởng hiện lên mỹ lệ huyền huyễn, nhưng khi mở mắt ra, lộ ra sự thật xấu xí vỡ nát, sự tổn thương đó, há có thể dùng ngôn ngữ để hình dung?
Bầu trời rất xanh, mây trắng bồng bềnh như bông, gió rất nhẹ, nơi nơi nhàn nhã, khí trời không tệ.
Có lẽ do hôm nay không phải ngày họp chợ, trên đường cái cũng không có nhiều người, chỉ có một ít tiểu thương thỉnh thoảng rao mấy tiếng, làm cho phố xá thanh nhàn, yên lặng có thêm mấy phần náo nhiệt.
[Phố bên kia]
Nàng, là một cô gái trẻ tuổi, nhưng mặc y phục màu đen.
Nàng, rất đẹp, nhưng trên mặt không có vẻ tươi cười, cho nên vẻ xinh đẹp giảm đi mấy phần.
Nàng, giống như có tâm sự, khẽ cúi đầu, không chút lưu ý với chuyện bên cạnh, vẫn đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình.
…
Tại sao? Tại sao?
Trái tim Quan Ức Đồng đang rỉ máu, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao cho nàng hạnh phúc, nhưng một giây sau lại khoét nó đi từ trong lòng nàng?
Chẳng lẽ nhân sinh thật sự là do nhiều lời nói dối tạo thành sao?
Hắn rõ ràng nói trong lòng chỉ có mình? Hắn rõ ràng dịu dàng với mình như vậy, tỉ mỉ che chở như vậy, nàng tựa như đang sống một cuộc sống trong một tòa thành ấm áp, toàn tâm tràn đầy ấm áp, cảm thấy chỉ có ánh mặt trời, cảm thấy nhân sinh tốt đẹp, tất cả sẽ mãi hạnh phúc như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-thon-nuong-tu/501150/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.