Trời xanh lam, mây trắng, cỏ cây ngọc bích, những tảng đá mang hình dáng khác nhau, khe suối trong suốt thấy đáy và một thiếu nữ thanh tú, đây là một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Duy nhất một điểm tỳ vết nhỏ chính là thiếu nữ không phải nhảy múa, mà là ngồi ở trên tảng đá, ngẩn người.
Không sai, thiếu nữ thanh tú ngồi ở trên tảng đá, không phải là ai khác, chính là chủ tử Tô Tích Nhân nhà nàng.
Phỉ Thúy ngồi chồm hỗm ở một bên, nhìn tiểu thư nhà nàng tay chống cằm. Trong mắt không có tiêu điểm, chỉ nhìn vào trong hồ nước trong suốt, mấy ngày liên tiếp cũng chỉ làm một việc — ngẩn người.
Aiz, tiểu tỳ nữ lặng lẽ than thở. Tiểu thư trước kia chẳng qua là tốc độ nói chậm rãi, hành động ôn thôn, nhưng từ lần tức giận đầu tiên trong đời ở trong rừng lần ấy, lại lâm vào bộ dạng ngẩn người, giống như mọi việc không chạm đến đôi mắt hay bên tai của nàng vậy, khiến cho tiểu tỳ nữ của nàng cũng bắt đầu thấy nhớ tiểu thư chậm rãi, nhưng mềm mại kia.
Tô Tích Nhân đang chu du trong thế giới của mình, không nghe thấy tiếng than thở của tỳ nữ. Aiz, nhớ tới tình huống ngày đó, ngay cả chính nàng cũng nhịn không được mà thở dài. Đều nói con gái hay thay đổi, nhưng nàng thấy hắn, nam nhân ấy thay đổi còn nhanh hơn cả con gái.
Rõ ràng trước đó một khắc còn đang suy nghĩ vì sao hắn không để ý tới mình? Rõ ràng trước đó một khắc gương mặt tuấn tú của hắn lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/on-thon-nuong-tu/501183/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.