Đương nhiên thủ pháp này có thể nói là vô cùng ác độc, nhưng Hạng Tư Thành sẽ không quan tâm, vì nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình.
Có thể khống chế địch bằng một chiêu, tuyệt đối không cần ra chiêu thứ hai, như vậy chỉ lãng phí thời gian.
Hai người thu dọn một lúc, Mạnh Tử Ngâm đưa mảnh khăn giấy cho anh.
“Đây là cái gì?”, Hạng Tư Thành hỏi.
“Anh biết tôi phối thuốc độc, anh còn hỏi tôi đây là cái gì?”, Mạnh Tử Ngâm nhìn Hạng Tư Thành như nhìn tên ngốc.
“Cô muốn tôi cầm khăn giấy đi giết người sao?”, Hạng Tư Thành không vui nói.
“Ôi trời, đương nhiên không phải, không phải trước đây tôi đưa cho anh mấy mũi tên sao? Anh cẩn thận lau những thứ này lên đầu mũi tên, sau đó có thể sử dụng rồi”, Mạnh Tử Ngâm nói.
Cô ta nói xong, Hạng Tư Thành trầm mặc, đương nhiên thân thủ của mình không thấp hơn cô ta, nhưng việc ám sát, anh thực sự không có kinh nghiệm.
Ngược lại là cô gái từ nhỏ đã lăn lộn trên giang hồ, hiển nhiên đã rất quen việc này.
Bây giờ Hạng Tư Thành cũng đang thầm thấy may mắn, ban đầu khi gặp cô ta, không ép cô ta sử dụng thuốc độc, nếu không bây giờ anh sống hay chết cũng không biết.
“Lòng dạ phụ nữ thật độc ác!”, Hạng Tư Thành nói một câu.
“Làm sao, anh đang nói tôi độc ác sao?”, Mạnh Tử Ngâm híp mắt nhìn Hạng Tư Thành nói.
“Ha ha ha!”, Hạng Tư Thành cười khan hai tiếng không trả lời, anh không muốn động vào cô gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-bo-thieu-soai/668961/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.