Tiếng chế giễu vang lên tai, sắc mặt Nguyệt Uyển Như đỏ bừng, cắn chặt răng, cố gắng coi như mình không nghe thấy.
Liễu Đường lắc đầu, mất mặt! Thật là mất mặt!
Soạt!
Hòn đá được thợ cưa cưa thành hai nửa một cách dứt khoát nhanh gọn, anh ta cầm hai miếng đá cho Nguyệt Uyển Như xem: “Cô Nguyệt, thực sự không có gì”.
Trong ánh mắt Nguyệt Uyển Như tràn đầy sự thất vọng, dường như mất hết tất cả sức lực, cơ thể mềm nhũn dựa vào người Hạng Tư Thành, lẽ nào, tôi đang làm trò cười sao?
Ánh mắt Hạng Tư Thành bỗng nhìn vào bên trong miếng vừa cưa ra sáng bóng, đột nhiên lên tiếng: “Có thể đưa cho tôi miếng bên tay trái anh không?”
Thợ cưa gật đầu, ném thẳng hòn đó qua, Hạng Tư Thành lật tay tóm lấy, nhìn thật kỹ mảnh cắt sáng bóng, đường vân mờ mờ dường như đường bóng gấp khúc uốn lượn.
“Anh Hạng, xin lỗi, khiến anh thất vọng rồi, tôi… chúng tôi đi thôi…”
Ra quân không thuận lợi, là đòn đả kích nặng nề với Nguyệt Uyển Như.
“Đợi đã!”
Một luồng lực mạnh phát ra từ bên trong, tụ lại trên tay, men theo đường biên, đột nhiên anh dùng sức, rắc rắc!
Một tiếng động nhẹ vang lên, hòn đá hơi nứt ra theo đường biên, đá vụn hơi mờ mờ ánh sáng màu trắng xanh!
“Đó là cái gì?”
Có người tinh mắt, liền hô lên.
“Màu xanh? Chẳng lẽ có ngọc thật?”
“Đúng là có chút màu xanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-bo-thieu-soai/670117/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.