Tô Manh khóc suốt nửa tiếng mới đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi nói một tiếng “cố lên” với người con gái hai mắt đỏ hồng trong kính.
Sau đó cô vào nhà bếp làm đồ ăn rồi gõ cửa phòng Tiểu Khải.
“Tiểu Khải, ăn cơm thôi” Trong phòng vô cùng im ắng, không chút động tĩnh gì.
Tô Manh biết Tiểu Khải chắc còn đang tức giận nên thở dài, xoay người múc một chén rau rồi để hết cơm rau vào mâm đưa vào trong phòng Tiểu Khải.
Cô nhìn gáy Tiểu Khải, dịu dàng nói: “Con còn đang tuổi lớn. Cho dù có tức giận đi nữa cũng không thể để bụng đói được” Tiểu Khải nằm lì trêи giường không nói, trong lòng lại nghĩ, mẹ cũng biết con đang trong giai đoạn phát triển mà còn đánh mạnh như vậy.
Tô Manh thở dài: “Ít nhiều gì cũng ăn một chút đi” Sau đó cô thở dài đóng cửa ra khỏi phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, Tiểu Khải đã nhe răng trợn mắt trở mình, hừ một tiếng nhìn cơm trong mâm.
“Con không thèm ăn, cứ để cho mẹ lo lắng vậy đó” Nó lật người, mò thanh socola bị nó giấu rồi trốn trong chăn ăn như chuột.
Nhưng ʍôиɠ nó đau tới mức không cách nào cử động.
Chỉ ngồi dậy lấy socola mà toàn thân đã đầy mồ hôi.
Nó ăn socola mà nhớ tới món cơm sườn mẹ làm, tủi thân lại muốn khóc, vô cùng nhớ cái ôm và bàn tay ấm áp của mẹ.
Nó tự nói thầm trong lòng: “Nếu như ngày mai mẹ xin lỗi thì mình sẽ tha thứ cho mẹ.” Tô Manh bên ngoài cửa không hề nghe thấy tiếng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-bo-ty-phu-va-quy-tu-thien-tai/23836/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.