Giải Dương nhìn Phong Điển từ trên xuống dưới.
Phong Điển có khuôn mặt đẹp, chiều cao trung bình và cách ăn mặc trẻ trung.
Cả khuôn mặt thì ánh mắt của ông ta là nổi bật nhất, trông dịu dàng và trìu mến, cho dù có khoác lên mình biểu cảm kinh tởm cũng không làm người khác phản cảm.
Ngoại hình như này rất dễ dàng để giả vờ như một người đàn ông tốt.
Giải Dương đột nhiên cảm thấy mặt của Phong Thanh Lâm giống Cừu Hành vừa mắt cậu hơn hẳn.
Phong Điểm bị cậu nhìn khó chịu cau mày, lại lùng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Cừu Hành dừng lại, đang định quay mặt nhìn Phong Điển thì bị Giải Dương đưa tay giữ mặt, không cho quay đầu lại.
Ánh mắt Giải Dương vẫn nhìn Phong Điển, nhưng lại nói với Cừu Hành, giọng nói không nhỏ: “A Hành, anh đừng quay lại, đằng ấy có cái gì đó bẩn thỉu lắm, nhìn đau mắt.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Cậu trai trẻ này gọi Cừu Hành là gì? A Hành? Và cậu ta vừa bảo có cái gì bẩn thỉu?
Cừu Hành dừng lại, sự lạnh lùng giữa hai lông mày tan biến, anh mỉm cười, kéo tay Giải Dương xuống, nhìn Phong Điển nhẹ một cái, nói: “Không sao đâu, nhìn nhiều năm như vậy tôi quen rồi.”
“Anh quên rồi nhưng em không muốn anh tiếp tục đau mắt nữa” Cuối cùng Giải Dương thu lại ánh mắt và nói “Em nghĩ tụi mình ra ngoài nhanh chóng, kkeso có người họ phong ngồi trên ghế sofa, là con rể của Đào gia nhưng lại không giữ cho Đào gia tí mặt mũi nào, như kiểu Đào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-chong-bi-benh-nan-y/842075/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.