“Không sao. Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
“Mời cô nói.”
2
“Trong phòng không được có camera, bốn phía không ai được nghe lén hay nhìn trộm. Thiên cơ bất khả lộ, người ngoài mà nhìn thấy sẽ gặp tai ương đổ máu.”
Nghe thì có vẻ huyền bí, nhưng thực ra cũng chỉ là cách nói bóng gió để phòng ngừa rắc rối thôi.
Công việc của tôi vốn đã mập mờ, không thể để ai thấy hay truyền ra ngoài, nếu không sớm muộn gì cũng bị dẹp tiệm.
Nên tôi luôn cực kỳ cẩn thận.
Khách mới đều do khách cũ giới thiệu, và phải đảm bảo không có bất kỳ kẽ hở nào.
“Cô Âm yên tâm. Căn phòng này ba mặt treo cao, em trai tôi lúc sinh thời thích sự yên tĩnh nên đã cách âm toàn bộ. Không có camera đâu.”
Thấy ông cụ Trình nói chân thành, tôi gật đầu, đưa điện thoại cho ông.
Mọi người rời khỏi phòng.
Tôi kéo rèm lại, lấy thiết bị chuyên dụng từ vali ra, bắt đầu kiểm tra khắp phòng.
Cuối cùng, tôi dừng lại trước tủ kính đựng mô hình phiên bản giới hạn đắt đỏ.
Nói không có camera?
Cáo già! Tò mò không ít đâu.
Tôi cười thầm, nhưng vẫn vờ như không biết gì, lấy một lọ kem dưỡng tay ra đặt trước mô hình, che khuất camera.
May mà không thấy thiết bị ghi âm nào.
Dù vậy, để chắc ăn, tôi đốt một cây nhang lớn và bật thiết bị gây nhiễu tín hiệu.
Chẳng mấy chốc, cả căn phòng tràn ngập khói nhang mờ ảo.
Như vậy thì dù có camera cũng chẳng quay được gì rõ ràng.
Để có lý do hợp lý cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-chong-thu-17-cua-toi/2769615/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.