Đường Diệp Trạch nghe thấy Liêu Bắc Bắc đưa ra vấn đề này, hít một hơi, trầm mặc vài giây, vừa muốn nghiêm túc mở miệng, Liêu Bắc Bắc thấu tình đạt lý giải thích: “Không làm khó dễ anh nữa, tình hữu nghị của chúng ta sao có thể vượt qua được tình bạn suốt bốn năm giữa anh cùng cô ấy chứ.” Vừa nói, cô hào phóng vỗ vỗ bả vai Đường Diệp Trạch, “Anh không nói ra chân tướng ngay, chứng minh là tôi ở trong anh vẫn có trọng lượng, anh nói có phải không?” Cô nghiêng đầu cười khúc khích nói.
Đường Diệp Trạch ngây ngốc, muốn nói lại thôi, gật đầu mỉm cười.
“Ừ, tôi thõa mãn rồi. Sau này có tâm sự anh cũng phải nói với tôi nha, mặc dù tôi không có sáng kiến giống anh, nhưng tuyệt đối sẽ kiên nhẫn nghe anh càu nhàu , làm một cái thùng rác đúng nghĩa, hắc hắc ——”
“Tôi làm sao có thể để cô làm thùng rác chứ?”
“A, thì ra là còn muốn trải qua khảo nghiệm a. Trước đây tôi làm thùng rác rất được nha.”
“. . . . . .”
Liêu Bắc Bắc híp mắt cười một tiếng, cô dám không một chút kiêng kỵ khi dễ Đường Diệp Trạch, đơn giản là anh cho cô một cảm giác bản thân mình được—— coi trọng. Anh sẳn lòng phối hợp với cảm xúc thay đổi bất thường của cô, bởi vì cô khổ sở mà phiền muộn, cho nên nói, một khi tình bạn hữu nghị cùng người khác trở thành một việc quan trọng, lòng tự tin dĩ nhiên là sẽ cao hơn .
“Ông chủ, tôi vẫn ngại nói chuyện này, thật ra thì, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-chu-quan-tam-them-chut-di/2688334/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.