Editor: Vũ
Đầu bị choáng đau âm ỉ, rất khó chịu, mùi hoa nồng nặc như vậy khiến người ta hít thở không thông. Trầm Phi Yên cố gắng hít thở, tỉnh dậy trong cơn ê ẩm, vừa mở mắt ra, cô liền nhìn thấy trợ tá Sơn Khẩu. Đau thương ngập tràn, như có một nỗi tuyệt vọng nào đó không nói nên lời, đôi mắt kia nhìn cô như muốn xuyên qua để tìm một bóng hình đã mất. Trầm Phi Yên ngọ nguậy, vội rời ra Sơn Khẩu Tá Trợ, cho dù cô cảm thấy hắn rất đáng thương nhưng cũng không muốn dây dưa ở một chỗ với hắn.
"Tại sao tôi lại ở chỗ này?" Trầm Phi Yên day day thái dương, nặng nề lắc đầu hỏi. Đôi mắt từ từ thích ứng với quang cảnh chung quanh, cuối cùng thì nhận ra đây là một mật thất. Trong này không để lọt một tia mặt trời, thắp sáng căn phòng chỉ có một ngọn đèn cháy yếu.
Sơn Khẩu Tá Trợ nhìn có vẻ như rất yếu, cứ tựa mãi cạnh vách tường. Mặt mủi hắn tái nhợt, thậm chí dưới ánh đèn còn giống như người sắp chết. Tình cảm dịu dàng trong mắt như một đầm lầy muốn kéo người ta xuống.
Sơn Khẩu Tá Trợ gượng cười, bất đắc dĩ nhìn cô nói: "Chúng ta bị bắt đi, không biết gì như vậy cũng tốt, không lẽ em không cảm thấy tốt sao?"
Tâm trạng Trầm Phi Yên như kiến bò trên chảo nóng: "Tốt cái gì mà tốt, làm thế nào mới có thể ra khỏi chỗ này,."
"Tôi lại cảm thấy rất tốt, có em với tôi, cho dù phải chết ở chỗ này, tôi cũng sẽ vui vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-chu-tong-giam-doc-cua-toi/548601/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.