Kiều Ngữ Thần kinh ngạc nhìn Đường Học Khiêm đi vào phòng bếp, nghi ngờ nói: “Anh vào đây làm gì thế?”
Đường Học Khiêm càng kinh ngạc hơn, nhìn nàng một cái, nhíu mày vẻ mặt mang theo ý tứ đó là chuyện bình thường phải làm trả lời: “Để làm cơm a.” Bằng không đi vào nhà bếp để làm cái gì, không phát hiện hai người vô dụng ngoài kia đã bị sâu gạo hành hạ đến mức mềm nhũn nằm úp sấp ngã vào trên sô pha sao?
….Chân của Kiều Ngữ Thần nhất thời mềm nhũn, nghĩ rằng ông chủ này hôm nay uống nhầm thuốc sao, làm sao có được ông chủ đãi ngộ tốt như thế này a!
Hắn xắn áo sơ mi lên đến khuỷu tay, nhanh chóng nhìn lướt qua những nguyên liệu nấu ăn có thể sử dụng. Món ăn Pháp nổi bật ở chỗ vẫn giữ nguyên tính chất và mùi vị vốn có của thực phẩm, cho nên khi nấu nướng, thêm bất cứ món gia vị nào đều phải sử dụng thật cẩn thận, thậm chí còn phối hợp với rượu, tất cả đều chỉ có một mục đích: Đem thức ăn nấu ra tôn thêm mùi vị vốn có của nó.
Đường Học Khiêm lấy thịt bò từ trong tủ lạnh đem ra, vừa nói với nàng: “Tay của em bị thương, chuyện này để anh, em chỉ cần đứng bên cạnh phụ trợ anh, được không?”
Ngữ khí của hắn cũng không thể so sánh được với nhu hòa, đại khái là do thói quen hằng ngày thường hạ mệnh lệnh đối với cấp dưới, cho nên hắn tùy thời tùy chỗ đều có thể hình thành một loại áp lực không tên trong lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-chu-xin-ky-ten-ly-hon/1897815/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.