“Giang Khâm? Không phải là Giang Khâm sao?!”
22
Dưới sức ép mạnh mẽ từ Giang Khâm, ba người kia bị áp giải thẳng đến đồn cảnh sát.
Lúc ấy, em trai tôi – Nguyễn Tông Diệu – lên cơn vật thuốc, tôi mới sững sờ nhận ra: nó nghiện m* t**.
Căn nhà ở quê cũng bị nó bán đi. Ba mẹ tôi bị nó ép phải ra ngoài làm thuê, suýt chút nữa còn định bán thận, bán máu để sống.
Đó đấy, chính là “đứa con trai nối dõi tông đường” mà họ vẫn luôn nâng niu như báu vật.
Đúng lúc đó, đoạn clip ngắn quay ở dưới lầu công ty Giang thị được người ta tung lên mạng và bị cố tình phát tán theo chiều hướng ác ý.
Video chỉ giữ lại phần đầu — cảnh tôi bị người nhà làm ầm ĩ, phần sau đã bị cắt sạch.
Mọi người đều nghĩ rằng: tôi là người chị ích kỷ, cướp mất cơ hội học hành của em trai, không chăm lo cho cha mẹ già, tự mình sống sung sướng xa hoa ở bên ngoài.
Ngay lập tức, cái tên Giang Khâm liên tục xuất hiện trên hot search.
Một màn drama hào môn xen lẫn đạo đức gia đình đúng là rất “bắt mắt”, cư dân mạng rần rần bàn tán: “Chưa thấy cái gì ghê như này bao giờ luôn á!”
Thân phận thật của tôi cũng nhanh chóng bị “đào” ra.
Tôi thở dài, bèn gọi điện cho cô giáo Chu.
Cô nghẹn ngào:
“Dao Dao…”
“Cô Chu, con xin lỗi, con đã lừa cô.”
“Không sao… không sao cả…”
Bên kia điện thoại, cô khóc đến nghẹn ngào:
“Còn sống là tốt rồi… Dao Dao còn sống là cô mừng rồi…”
Sau đó, Cố Siêu cầm máy:
“Tiểu Nguyễn, không sao đâu, sống là tốt rồi… Bọn anh thấy hết mọi chuyện trên mạng rồi. Yên tâm, bọn anh sẽ giúp em.”
Ban đầu tôi không biết họ giúp bằng cách nào.
Nhưng chỉ nửa ngày sau, tôi đã hiểu.
Cô Chu viết một bức thư tay, nhờ Cố Siêu đăng lên mạng.
Bức thư ấy kể lại hình ảnh tôi trong mắt cô — cùng những kỷ niệm giữa hai cô trò.
Không chỉ có cô Chu. Rất nhiều giáo viên và bạn học cũ thời trung học cũng đứng ra làm chứng cho tôi.
Vì tôi để lại ấn tượng quá sâu sắc — học rất giỏi, ăn mặc thì nghèo nàn, lại còn cực kỳ chăm chỉ.
Tôi vừa đọc thư vừa không ngừng rơi nước mắt.
Cuối cùng, tôi cũng hít sâu một hơi, tự nhủ: “Mình cũng phải dũng cảm lên.”
Tôi dùng tài khoản tác giả, viết lại toàn bộ hành trình cuộc đời mình.
Và kết thúc bằng những dòng này:
“Lẽ nào, con gái chỉ có thể thoát khỏi gia đình độc hại bằng cái chết?Tôi không muốn làm một đóa hoa yểu mệnh.Không muốn trở thành mấy cái tên như Chiêu Đệ, Vọng Đệ, Dẫn Đệ, hay Tiện Muội.Không muốn là công cụ cầu con trai của ai đó, hay chất dinh dưỡng cho sự trưởng thành của ai khác.Tôi chỉ muốn làm chính mình.Tôi cũng muốn xứng đáng có được hạnh phúc.”
Bài đăng vừa lên, rất nhiều người kinh ngạc — thì ra tác giả này chính là vợ của Giang Khâm, lại còn từng có một quá khứ giống như truyền kỳ.
Một số độc giả chợt nhớ tới cuốn truyện vẫn chưa viết xong của tôi:
“‘Những năm tháng có liên quan đến anh’ chính là chuyện của tác giả và Giang Khâm phải không? Liệu còn viết tiếp không?”
Tôi trả lời: “Có.”
Nhưng cũng có người mỉa mai:
“Nói là nỗ lực tự thân thoát khỏi gia đình, cuối cùng chẳng phải vẫn dựa vào đàn ông à?”
Giang Khâm — tay lướt mạng nhanh như 5G, lập tức đáp:
“Cô ấy rời khỏi tôi, vẫn có thể sống tốt. Chúng tôi ở bên nhau vì yêu nhau. Và đúng, bây giờ chúng tôi còn có một đứa con.”
Phía dưới còn có người đăng bức ảnh ba người nhà tôi chụp ở Universal Studios:
“Tôi thấy họ quá xứng đôi nên chụp, không ngờ lại chụp trúng tâm bão. Sốc thật!”
“Cô gái bây giờ nhìn hạnh phúc lắm, ai mà ngờ từng chịu khổ như vậy.”
“Có lẽ bây giờ là khổ tận cam lai rồi nhỉ.”
Tôi mở ảnh ra xem.
Trong ảnh, người phụ nữ nở nụ cười dịu dàng.
Cậu bé ôm lấy chân cô, nũng nịu.
Người đàn ông đứng bên cạnh, trong mắt ngập đầy yêu thương.
Có người bình luận:
“Tình yêu làm con người mọc da mọc thịt.”
Ai tin vào tình yêu, thì sẽ có được yêu thương.
Bởi vì tin, cho nên may mắn.
23
Sau cơn sóng gió, dì Trương làm sủi cảo cho tôi và Niên Niên.
Niên Niên cực kỳ thích món dì nấu, trước kia từng nói: “Ngon như cơm mẫu giáo của con!”
Tôi cũng muốn học, dì vừa nặn vỏ sủi cảo vừa nói:
“Cô không biết chứ, Giang tổng sớm đã biết cô còn sống rồi.”
“Cô sinh con, anh ấy cũng đứng ngoài phòng sinh đợi đấy.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.