Editor: Tuna
Phong Kiêu nghe thấy lời nói giận dữ của cô gái nhỏ, liền thở dài.
Vốn là muốn cô chính miệng nói một tiếng ‘em yêu anh’, nhưng không nghĩ tới thế nhưng……
Thôi, mặc kệ vậy, có những lời nói lưu tại trong lòng, có lẽ so nói ra càng tốt.
Phong Kiêu ôm An Mộc xoay người, lại đi đến trên lầu phòng ngủ, đem cô đặt ở trên giường.
An Mộc có chút khó chịu động đậy, Phong Kiêu liền đè lại thân thể của cô:
“Đừng lộn xộn, tôi đi lấy thuốc cho em.”
An Mộc bĩu môi:
“Không cần, Phong tổng, tôi còn phải đi a, tôi không nên sống chết mà lưu lại.”
Phong Kiêu xoa xoa trán, cảm giác lúc này thật giống như lấy đá đập chân mình vậy!
Anh đè lại bả vai của An Mộc, không cho cô nhúc nhích, lúc này mới chậm rãi ngồi xổm xuống.
Cô ngồi ở mép giường, cúi đầu. Anh ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt chấp nhất lại nghiêm túc:
“An Mộc, nghe, đừng rời đi, em không phải là sống chết không chịu đi mà là tôi sống chết giữ em lại, có được chưa?”
An Mộc cảm thụ được ánh mắt của anh, cắn môi, quay đầu đi:
“Nhưng anh nói đúng lắm, chúng ta là cái dạng quan hệ gì chứ? Tôi như thế nào có thể ở lại chung cư của anh? Lỡ như lần sau anh lại không vui, lại đem tôi đuổi đi làm sao bây giờ? Tôi vẫn là nên rời đi thôi, Phong tổng, tôi……”
Cô vẫn còn muốn nói nữa, lại đột nhiên bị Phong Kiêu một phen túm vào trong lòng ngực.
Cái ôm ấm áp quen thuộc làm An
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/1615001/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.