Editor: Quỷ Quỷ
An Mộc vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc vẫn còn mơ màng, bởi vì khóc quá nhiều nên ý thức có chút hỗn loạn.
Nghe điện thoại cũng là hành động theo bản năng, nhưng thời khắc nghe thấy giọng của Hạ Tâm Băng, cô cảm thấy như sét giữa trời quang, đầu óc lập tức trống rỗng!
Hạ Tâm Băng nói cái gì?
Phong Kiêu để ý đến mình, là vì….gương mặt cô giống Hạ Tâm Băng?
Bàn tay cầm điện thoại siết chặt lại, cả người giống như bị nhốt trong hầm, không khí xung quanh lập tức trở nên loãng đi, khiến cô quên luôn cả hô hấp.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, cô liền hoàn hồn.
Sao cô có thể tin lời Hạ Tâm Băng được chứ?
An Mộc nhoẻn miệng cười, nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Phong Kiêu.
Khi đó, cô còn xấu xí đến ma chê quỷ hờn!
Cô dám cam đoan, trong lần đầu tiên đó, Phong Kiêu đã không hề nhìn ra được diện mạo thật của cô qua lớp trang điểm.
An Mộc cảm thấy thật buồn cười, “Bà gọi cho tôi chỉ để nói điều này.
Hạ Tâm Băng khựng lại một chút.
“Vậy bà nói xong rồi đúng không?”
Hạ Tâm Băng nghe giọng nói lạnh nhạt này, cau mày, “Nói xong rồi.”
“Ồ… tôi cúp máy đây.” An Mộc nhàn nhạt nói.
“An Mộc! Ý của tôi cô vẫn còn không hiểu sao?”
An Mộc thực sự cảm thấy con người này quá nực cười, ngồi thẳng lưng, “Hạ tiền bối, bà có ý tứ gì? Bà nói mấy lời này là muốn tôi rời xa Phong Kiêu?”
Hạ Tâm Băng gật đầu, “Không sai.”
An Mộc cười rộ lên, “Bà cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/1615322/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.