Editor: Ngạn Tịnh.
Người trong phòng đều đã luyện thành tinh, nếu hai người thật lâu không trở lại, hơn nữa xong việc sắc mặt hai người nhất định có biến hóa, bọn họ chắc chắn sẽ nhìn ra được điều gì đó!
Phong Kiêu trở tay chế trụ tay cô, “Tới tối thì có thể làm loạn sao?”
An Mộc thật sự muốn tức điên lên được!
Người đàn ông vô sỉ này!
“Không thể!”
“Nhưng vừa rồi em đã đồng ý với anh” Phong Kiêu nhỏ giọng mở miệng, trong giọng nói mang theo mị hoặc.
“Anh giả vờ say, còn không biết xấu hổ nói nữa?” An Mộc nổi bão.
Con ngươi Phong Kiêu nhìn chằm chằm cô.
An Mộc giơ đầu, nhìn thẳng vào anh.
Hừ, lúc này đây rõ ràng đối phương không nói lí, cô liền không thỏa hiệp.
Hai người cứ đối diện nhau như vậy. Một lát sau, Phong Kiêu chợt cười. Nụ cười của anh rất nguy hiểm, khiến An Mộc cảm thấy gia hỏa này khẳng định còn có hậu chiêu chờ mình.
Qủa nhiên, Phong Kiêu âm hiểm mở miệng, từng câu từng chữ rõ ràng: “Em gọi anh ra đây, có phải là vì giải vây cho Triệu Việt Thâm?”
Nói xong câu đó, anh tiến đến gần An Mộc hơn, hơi thở nguy hiểm phả vào mặt cô, “Sao nào? Từ diễn thành thật?”
“... Đương nhiên không phải!”
Tuy rằng thật sự không nhìn nổi Phong Kiêu khi dễ người ta như vậy, nhưng lúc này có thể thừa nhận sao?
Đương nhiên không thể!
“Hừ!” Phong Kiêu không nói lí lên, “Vậy em đối xử tốt với tên nhóc con kia như thế làm gì?”
An Mộc:... Tốt chỗ nào? Cô cũng chỉ không nỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/1615733/chuong-738.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.