Editor: Quỷ Quỷ
Khó khăn lắm mới chợp mắt được, Thượng Quan Vũ lại bị cú điện thoại này đánh thức.
Luôn tận chức tận trách giống như Vệ Uy, chưa bao giờ lười biếng, nghe được lời đối phương liền không khỏi oán giận, “Lão đại, trễ như vậy rồi cậu còn gọi điện cho tôi chỉ để nói cái này à?”
Phong Kiêu nhếch môi, “Thế nào, có ý kiến sao?”
“Không có không có tuyệt đối không có!” Thượng Quan Vũ nào dám có ý kiến, chỉ than phiền một chút thôi, “Bao giờ Thiên Thiên mới trở về?”
Phong Kiêu sửng sốt, “Thiên Thiên?”
Thượng Quan Vũ nhắc lại, “Ừ, ý tôi là Mao Thiên.”
Nhắc tới người này, Phong Kiêu nở nụ cười hiếm hoi, “Làm sao tôi biết được, cô ấy rất ít khi liên lạc với tôi”
Thượng Quan Vũ vỗ vỗ đầu mình, “Tốt nhất cô ấy nên về nhanh nhanh một chút, cái chức vụ này tôi không muốn làm nữa.”
“Vậy vị trí hôn phu cậu làm nổi không?” Phong Kiêu liền lập tức đổi giọng.
Thượng Quan Vũ liền sợ đến mức tỉnh cả ngủ, “Lão đại, đêm hôm khuya khoắt đừng làm tôi sợ, không ngủ được!”
“Không ngủ được thì làm việc đi!” Phong Kiêu vô cùng khí phách cúp máy.
Thượng Quan Vũ:…!
Thượng Quan Vũ lặng lẽ ngồi dậy đi làm việc, trong lòng không ngừng oán giận.
Rõ ràng tuổi tác không cách biệt nhau nhiều nhặn gì, vì sao chỉ có mỗi mình phải đối mặt với nguy cơ bị ép hôn?
*
Sáng hôm sau, Lâm Đại Nhi đã được thông báo, toàn bộ lịch trình của cô đều bị hủy bỏ.
Lâm Đại Nhi cả người ngây dại, không hiểu nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-trum-giai-tri-bi-mat-cung-chieu-co-vo-ngoc-ngot-ngao/1615863/chuong-816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.