"Oa... Oa.." Tiếng khóc của đứa bé gái vang lên vỡ òa trong niềm hạnh phúc của cha mẹ bé.
Người mẹ trẻ cười dịu dàng hạnh phúc bế đứa bé, đứa bé đang khóc lớn cũng ngừng lại nhìn cô cười toe toét khiến cho các bác sĩ và y tá cũng nở một nụ cười mãn nguyện. Còn người chồng anh tuấn và lịch lãm cũng không tạo ra khí lạnh bức người vì lo lắng cho người vợ sinh con đau đớn nữa, ánh mắt anh tràn ngập tình thương yêu đối với gia dình nhỏ của mình.
"Anh! Con chúng ta thật đáng yêu!" Cô ấy lại cười, nụ cười của cô ấy như ánh nắng ấm áp đang rọi xuống cánh đồng hoa lavender kia
"Phải! Vợ à, cám ơn em!" anh nhẹ nhàng đến ôm cả hai vào lòng, hôn mi mắt của cô gái rồi đến hôn vào trán của bé con vừa mới chào đời.
"Em đặt tên cho con đi!"
Người mẹ vuốt nhẹ đầu con mình, nhìn ra cánh đồng hoa tím đang tỏa hương thơm ngát trong gió kia, dựa người vào chồng mình như đang tận hưởng cảm giác yên bình ấm áp nhất thế giới
"Laven... Lavendia" cô cười tươi nhìn anh, anh cũng vui vẻ cười với cô, rồi bế thóc cô con gái đang nhắm tịt mắt ngủ lên nói to
"Phải! Lavendia! Con sẽ là Lavendia, đứa con mà ba mẹ yêu thương nhất!"
- ---------------------------------
Lavendia cứ thế mà lớn lên trong vòng tay yêu thương của mọi người
Mẹ của cô là một thục nữ, hằng ngày hay dạy cô chơi đàn, cắm hoa, những lễ nghi của quý tộc... Tuy rằng người hầu trong nhà gọi mẹ cô là phu nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-trum-hac-dao-muu-ke-sau/1053412/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.