"Kình à có gì từ từ nói. Không cần kích động" Thiệu Đổng vội vàng nói đỡ
Hắn lạnh lùng nhìn Thiệu Đổng "Cậu đã bao giờ thấy tôi kích động? Cút ra ngoài ngay"
Thiệu Đổng không còn cách nào khác chỉ nhìn Đường Hi một cái rồi ra ngoài
Lòng cô bây giờ cũng thấp thỏm lắm chứ. Nhưng mà vẫn cố gắng trấn tĩnh. Cô không tin hắn sẽ giết cô vì cô vẫn còn giá trị, lại càng không tin bản thân như vậy mà lại đang e sợ. Một Đường Hi luôn điềm tĩnh, không sợ trời đất mà nay lại sợ sệt, thật không dám tin! Lạc Kình nhìn mặt cô cứng đờ mà có chút tức cười. Sự tức giận cũng vơi bớt một nửa.
Hắn đứng đối diện với Đường Hi, nhìn cô từ trên cao xuống làm cho người ta có cảm giác hắn càng bệ vệ oai phong. Chỉ là khi Lạc Kình nhìn cô từ góc độ này thấy cô quá thấp bé, giống như một đứa trẻ đang sợ bị phạt mà có chút không linh hoạt.
Thật ngạt thở! Cô muốn nói gì đó hay chạy lấy người cũng không có khả năng. Bây giờ người cô tuôn ra mồ hôi lạnh, đôi chân cứng ngắt, không thể giữ bình tĩnh như trước nữa. Hắn quá cường hãn!
Hắn từ từ đưa bàn tay vuốt ve mặt cô, khiến từng lỗ chân lông của cô như đông cứng lại. Nâng cằm cô lên như muốn mặt của hai người kề sát nhau hơn, khắp người hắn đều tỏa ra hơi thở nam tính mạnh mẽ khiến cô có chút mơ hồ
"Ở đây em không có quyền phản bác chỉ có thể vâng lời tôi. Em sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-trum-hac-dao-muu-ke-sau/1053432/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.