Quay về khách sạn mở cửa phòng, mới phát hiện chính giữa phòng khách là một cây thông Noel nằm chình ình ở đó, ngay cả giấy bọc bên ngoài cũng chưa thèm dỡ xuống.
Ta trợn tròn mắt nửa ngày, mới nhớ tới phải chạy đến đầu hành lang nhấn chuông cửa phòng Thần Tư.
Chuông cửa ấn a ấn, vậy mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
Đành phải lấy di động ra gọi cho tên quản lý ẻo lả kia.
Điện thoại có kết nối, bên kia truyền đến tiếng nhạc đinh tai nhức óc: “Nha! Phụ nữ thất hôn! Giáng sinh vui vẻ!”
“Uy! Thần Tư đâu?” Ta gào thét cổ họng.
“Sớm đã trở về a! Ghi hình vừa hoàn tất là đã trở về! Hắn nói sợ ầm ỹ! Chết sống không cho bên truyền hình tí mặt mũi! Tiệc rượu cũng không tham gia! Tôi ở đây giúp hắn thu dọn cục diện! Phụ nữ thất hôn tôi cảnh cáo cô, Thần Tư nhà tôi ghi hình mệt mỏi hơn năm tiếng đồng hồ, cô không có việc gì thì đừng có ngốc mò sang làm phiền hắn!” Bên kia rống so với ta còn to hơn.
“Nhóm trợ lý đâu?” Tiếp tục rống.
“Nghỉ! Đi chơi Giáng sinh!” Rống đã muốn khàn cả giọng.
“…” Đã gặp qua người thích nghỉ việc, chưa thấy qua thích nghỉ đến thành cái dạng đức hạnh này.
Ta một bên ngắt điện thoại, một bên quay trở về phòng, đem toàn bộ phòng giữ quần áo lật lên một lần, rốt cục tìm được trong khu tư tàng đồ riêng của tên quản lý ẻo lả một cái búa dự phòng chuyên dùng để phá cửa.
Kháo! Ẻo lả chết dẫm! Mỗi ngày đều dựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-dau-hang-di/1223810/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.