Ross ở trên quan trường gần mười năm, bản lĩnh trên mặt anh cũng đã sớm đạt đến cảnh giới xuất thần nhập quỷ, ở trước mặt Mạc Bảo Bối đời nào lại lộ ra dáng vẻ lo lắng.
- Coi như anh không nói dối, nhưng tại sao tôi lại ngủ cùng anh ở đây? - Mạc Bảo Bối nhìn bố trí căn phòng một chút. Đơn giản hào phóng, khiêm tốn xa hoa lại không đáng ghét, có một loại hơi thở quý tộc trầm tĩnh, cảm giác rất giống với Ross. Nhưng cô xuất hiện ở trên giường Ross, thật sự không thể không khiến cô cảnh giác.
- Em. . . . . . anh nhất định phải nói sao? - Ross hỏi.
- Dĩ nhiên, hơn nữa tốt nhất anh nói rõ ràng tỉ mỉ cho tôi. - Mạc Bảo Bối cắn răng nói, nếu Ross không thể cho cô một giải thích tốt, như vậy cô không ngại dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.
Ross cúi đầu, nhìn quần còn chưa buông ra trên tay Mạc Bảo Bối, sau đó lộ ra một loại vẻ mặt phức tạp, bộ dạng giống như rất không muốn nói, nhưng lại không thể không nói.
Mạc Bảo Bối theo ánh mắt của Ross nhìn thấy trên tay mình lại có thể cầm một cái quần không thả, bị dọa đến vội vàng buông ra. Đó là một cái quần đàn ông, chủ nhân cái quần rất rõ ràng là Ross, nhìn vết cào trên quần, một luồng khí lạnh chợt ập vào lòng Mạc Bảo Bối.
- Em uống say liền nói em muốn ngủ, vì vậy anh lập tức đưa em lên để ngủ, anh vốn muốn để em xuống nhưng em nắm chặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-khong-thuan-ba-xa-luu-manh/1543613/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.