“Anh định như thế nào?” Trợ lý khó hiểu nhìn anh.
“Bí mật về nước, tôi đến gặp cô gái kia trước.
” Diệp Tự nhẹ nhàng nở nụ cười: “Đúng rồi, nói cho đoàn làm phim bên đó một tiếng, cô gái này hát không tồi, bảo những ca khúc khác cũng giao cho cô ấy đi.
”Có lẽ cho tời giờ Tô Ảnh cũng chưa nghĩ tới, có ngày cô được một đoàn làm phim lớn mời biểu diễn tất cả bài hát mở đầu và kết thúc, và cả những bài xen khẽ trong phim.
Loại vinh dự này, chỉ thuộc về ca sĩ phái thực lực hoặc là các diễn viên trong phim.
Mình có tài đức gì, có thể được đãi ngộ như thế?Cho nên sau khi Tô Ảnh xác nhận đối phương thực sự không nói đùa, lúc này mới xin phép Phó Thịnh, đến đoàn làm phim xác nhận chuyện này một chút.
Phó Thịnh cực kỳ sảng khoái duyệt ngày nghỉ cho Tô Ảnh, nói cho cô, thời gian ba ngày đó gồm cả chi phí ăn ở và vé máy bay đều có thể tìm Mộc Minh thanh toán, thiếu chút nữa cô cho rằng tai của mình gặp chướng ngại thính giác rồi?Sao đột nhiên Phó tổng lại tốt như theess?Quả thực không dám tưởng tượng!Chẳng lẽ giá trị của cô đã tăng vọt đến mức được Phó Thịnh thừa nhận rồi?Nghĩ đến tấm chi phiếu mà Mộc Minh đưa cho cô, nói với cô rằng, bên trong có mười vạn dùng để chi trả cho các chi phí bên ngoài, Tô Ảnh đã cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Khó trách người nào cũng muốn làm việc ở tập đoàn tài chính Phó Thịnh.
Không nói chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-kieu-ngao-sung-vo-yeu/1373310/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.