Phó Thịnh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Ảnh, vẻ mặt cô đầy kinh ngạc và khó tin, lại không có cực kỳ hâm mộ và tham lam.
Lông mày của anh nhíu lại, hỏi: “Lần đầu tiên trông thấy à?”Tô Ảnh vô thức gật đầu nói: “Vâng, lần đầu tiên thấy, quan trọng là lần đầu tiên nhìn thấy có thể làm giống hệt như thế!”Bước chân của anh ngừng một chút, quay đầu đầy ý tứ cười nói: “Bởi vì tất cả kiến trúc của nơi này, đều do nhóm các nhà sử học và nhà khảo cổ chân chính cùng thiết kế ra.
”Ánh mắt của cô và miệng lại tròn xoe rồi.
Nhìn vẻ mặt không chút nào che giấu của cô, Phó Thiện tự nhiên cảm thấy cực kỳ sung sướng.
Đúng rồi, những người khác hoặc là ra vẻ rụt rè, hoặc là nịnh nọt nói nhà họ Phó giàu có như thế nào rất nhiều.
Chỉ duy nhất không ai bày tỏ sự kinh ngạc giống như cô.
Đúng thế, trợ lý đời sống này, có phần thú vị.
Khóe mắt của anh nhíu lại, nói: “Theo kịp.
”Tô Ảnh lập tức thu lại tầm mắt, nhanh chân bước theo.
Phó Thịnh đi đến chỗ giữa sườn núi.
Tô Ảnh đi theo qua đó, tự nhiên không nhịn được kinh ngạc hô lên: “Đẹp quá!”Chỗ sân mà anh đang đứng, quả thực là xa hoa đến mức tận cùng.
Từng chi tiết, đều theo quy luật mỹ học truyền thống mà làm, mái nhà cong cong bích họa trông rất sống động, thủy mặc đan xen tuyệt mỹ.
Tô Ảnh đều cảm thấy hai mắt của mình không đủ dùng.
Trời ạ, ở trong phòng như thế, mỗi ngày đều là bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-kieu-ngao-sung-vo-yeu/1373418/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.