Khang Duật thật sự là một người đàn ông rất truyền thống, truyền thống tới mức cho dù tôi với hắn đã có hôn thú, còn bị mẹ đá tới ở chung với hắn, hắn cũng chưa ra tay với tôi, kiên quyết chờ tới sau đám cưới.
Tôi từng một lần hoài nghi, là hắn có vấn đề, hay là tôi không có mị lực.
Có một lần tôi thực sự nhịn không được. Cố ý trêu chọc hắn, ban đầu hắn còn dỗ tôi, sau lại chịu không nổi gào lên với tôi “Cút! Cách ông đây xa một chút! Tới ngày 11 tháng 11 ráng mà chịu!!”
Nói xong, còn kéo tôi ra khỏi phòng ngủ, khóa trái chính mình ở trong phòng, mặc tôi ở ngoài gõ cửa như thế nào cũng không thèm đáp lại.
Nhớ tới đó, tôi chỉ có thể thống khổ xoay đầu qua một bên.
Hắn cũng quá tích cực!!
Nhưng mà hôm nay…
Tôi ngồi trên giường hỉ trong khách sạn, đỏ mặt lén nhìn Khang Duật đang đứng trước cửa sổ sát đất nói điện thoại với mẹ chồng, câu “Ráng mà chịu” kia vẫn cứ bay phấp phới trong đầu tôi.
Xấu hổ quá chịu không được, tôi chỉ phải tìm việc gì đó để làm, dời đi lực chú ý.
Đếm tiền!!
Tôi mở túi xách đựng lì xì ra, đổ hết bao lì xì ra, bắt đầu mở bao, lấy tiền ra, lại đếm tiền.
Thời đại này, rất nhiều người trải qua đêm tân hôn như thế này, có được mấy người giống tôi và Khang Duật trước đám cưới còn giữ gìn, đều đếm tiền qua đêm động phòng hoa chúc.
Còn nhớ rõ, lúc tôi và Khang Duật còn kháng chiến với mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-la-phuc-hac-dai-nhan/2417918/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.