Nhìn nét mặt Tiêu Hòa Nhã tức giận đùng đùng, Thượng Quan Ngưng lại vờ như không nghe thấy, vươn tay nhéo nhéo mặt của cô, hơi đùa dai nói: "Dữ dội như vậy? Chờ em trưởng thành ai dám lấy em?"
Tiêu Hòa Nhã thấy anh cố làm ra vẻ như không có việc gì, nhìn đôi tay mình đầy máu, nước mắt liền từng giọt từng giọt rơi xuống, bộ dáng quá sức đau lòng. . .
Thượng Quan Ngưng than thở, "Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ, tôi sẽ đi bệnh viện ngay bây giờ, em đừng khóc!"
Một bên Đại Nhị vội vàng lái xe đi qua, "Lão đại, lên xe!"
"Đại Nhất, cậu lái xe đưa Tiêu Hòa Nhã về nhà!" Trước khi lên xe Thượng Quan Ngưng phân phó.
"Được. . . . . ." Đại Nhất vẫn chưa nói xong, liền bị Tiêu Hòa Nhã cắt ngang.
"Em không về nhà!" Tiêu Hòa Nhã lau nước mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm rồi chui vào xe, ngồi bên cạnh anh. “Bộp” một tiếng đóng cửa xe lại, Đại Nhị nào dám lãng phí thời gian, đạp cần gavội vã chạy nhanh tới bệnh viện Hạ thị .
"Tôi đi bệnh viện em đi theo làm gì?" Thượng Quan Ngưng híp mắt phượng liếc xéo cô, mới vừa dựa vào lưng ghế liền đụng phải miệng vết thương, tất nhiên hít vào một ngụm khí lạnh. Có thể do mất máu quá nhiều, khiến cho khuôn mặt anh vốn là trắng nõn hồng hào lại trở nên tái nhợt. Ngay cả môi mỏng cũng không chút huyết sắc.
Tiêu Hòa Nhã nhìn anh chằm chằm, hận không thể dùng ánh mắt đốt cháy anh, nhưng hận nhất vẫn là mình, nếu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-phuc-hac-chi-yeu-vo/1529075/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.