Niệm Kiều quả thật muốn khóc, mặt đáng thương nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn co lại, "Cố Hành Sâm, em sẽ cái chết ——"
Cố Hành Sâm khẽ chạm vào môi của cô, trả lời cô..., "Sẽ không, anh sao cam lòng để cho em chết."
Niệm Kiều vẫn giãy giụa, cô biết, nếu như người đàn ông này muốn cô, dù cô phản ứng cũng là dư thừa.
Hắn rất thành thạo kỷ xảo, đối với cô hắn luôn có một lực hút trí mạng, cô biết, cô cuối cùng cũng sẽ trầm luân trong bể tình của hắn .
Nhắm mắt lại, cô đành tùy ý buông theo hắn.
Chỉ là, một hồi lâu sau, Niệm Kiều cũng không thấy hắn động tĩnh gì, mở mắt, nhìn lén hắn.
"Cố Hành Sâm!" Cô cắn cắn nghiến răng gọi hắn, hận không được đánh hắn!.
"Ha ha ——" Cố Hành Sâm phát ra một tràng cười vui vẻ, cúi đầu cọ lên mặt của cô, nhỏ giọng nói: "Anh thật sự vô cùng muốn em, nhưng mà anh lại sợ em sau đó sẽ không đi bộ được."
Niệm Kiều há mồm hung hăng cắn môi của hắn, nhìn hắn bị đau cau mày, cô cũng không buông ra.
Cố Hành Sâm nhíu lại mắt, há mồm làm bộ muốn cắn lại, Niệm Kiều quả nhiên lập tức buông ra.
Thở phì phò nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt cô hồng rực, vẻ mặt vừa ảo não vừa xấu hổ.
Cố Hành Sâm biết nếu còn trêu cô cô sẽ thực sự tức giận, lấy lòng cô, chọn một chiếc váy trong tủ quần áo đưa cho cô, nói: "Hôm nay mặc cái này."
Niệm Kiều nghi ngờ liếc hắn một cái, hỏi: "Muốn dẫn em ra ngoài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-satan-den-go-cua/468645/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.