Nghe cô nhắc đến Lâm Mộc Tây, sắc mặt Trần Minh Tân hơi thay đổi.
Tô Ánh Nguyệt nhìn chằm chằm về phía Trần Minh Tân, ánh mắt sáng như đuốc, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh.
Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: “Ý của em là gì?”
Tô Ánh Nguyệt mím chặt môi, sắc mặt rất cố chấp: "Ý ở trên mặt chữ!”
"Em đừng cố tình gây sự." Trần Minh Tân có chút bực bội thở dài một hơi.
"Có vẻ như anh cũng không vội vàng điều tra chuyện của Lâm Mộc Tây, khác hoàn toàn với suy nghĩ của em, anh dường như không quá quan tâm đến chuyện này, đúng không, có lẽ ngay từ đầu em đã nghĩ sai, anh có con trai cũng không tệ, dù sao cũng là con đẻ.”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trong lòng giống như có một ngọn núi lửa bí ẩn đột nhiên phun trào, tất cả những điều cô nói đều mất đi sự kiểm soát.
"Em nói mò cái gì vậy!"
"Em có nói mò hay không, trong lòng anh tự biết rõ!”
Tô Ánh Nguyệt nói xong, liền mở cửa bước xuống xe.
Trần Minh Tân ngẩn người một chút, đuổi theo cô xuống xe thì cô đã chặn một chiếc taxi và nhanh chóng bước lên xe.
Trần Minh Tân sắc mặt xanh xám chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước.
...
Tô Ánh Nguyệt ngồi dựa vào một góc ở hàng ghế sau, cúi người hai tay ôm chặt đôi chân của mình.
Có đôi khi, khi cảm xúc của người ta vừa xuất hiện, có vài lời, không thể không chế mà nói ra.
Thật ra thì những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-than-bi/2323179/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.