Cô cười khẽ một cái rồi lắc đầu, đứng dậy cầm một bộ quần áo trong tủ thay ra. Lại xoay người định nhặt quần áo khi nãy bị anh ném lung tung dưới đất lên, vừa đúng lúc Cung Thụy Thần quay đầu nhìn thấy, bị dọa nên lớn tiếng nói: “Ai, em đang làm gì đó? Đừng có nhúc nhích”
Lăng Nhược Tịch cũng bị anh làm cho hoảng sợ, liền cứng đờ đứng yên không dám động, lúc này anh đã cúp máy, nhanh chân bước đến trước mặt cô, ôm ngang cô lên bế về giường, rầm rì lên tiếng: “Sao em lại có thể xoay người tìm này nọ chứ, lỡ đâu làm đau củ cải nhỏ thì sao bây giờ? Em muốn lấy gì cứ nói với anh, anh giúp em lấy. Về sau á, em cái gì cũng đừng làm, an tâm ở nhà dưỡng thai, anh sẽ tìm cho em hai người bảo mẫu để chăm sóc. Anh nói cho em hay, lúc này em có nói gì anh cũng không đồng ý để cho em đi làm đâu.”
Nói xong anh đặt cô lên giường, kéo lấy chăn đắp cho cô. Lăng Nhược Tịch nghe anh càm ràm tới lui, cảm giác được anh che chở yêu thương mình, trong lòng ngọt ngào, ngoan ngoãn gật đầu nó:i “Dạ, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai, em đã từ chức rồi, thư từ chức em đã đưa lên từ tháng trước” Cung Thụy Thần nghe thế, động tác đắp chăn cho cô có chút khựng lại, lập tức không dấu vết tiếp tục dịch góc chăn cho cô. Lăng Nhược Tịch không nhận ra biến hóa của anh, dịch vào bên trong, vỗ vỗ giường, chỗ bên cạnh mình: “Thụy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-tiep-chieu-di/362707/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.