Quả nhiên ngoài cửa đã không còn tiếng gì.
Lâm Quán Quán thở phào nhẹ nhõm, cô nằm ở bồn tắm, thân thể chìm xuống nước, hướng thẳng xuống đến khi chỉ còn cổ và đầu, thân hinh mới dừng lại.
Dòng nước lạnh che lấy thân mình, cảm giác khô nóng lại lần nữa bị bao phủ.
Lúc này.
Trong phòng.
Tiêu Lăng Dạ đứng ở bên cạnh giường lớn, khí tràng toàn bộ khai hỏa.
Đối diện anh, Tiêu Diễn, Lãnh Quân Lâm bốn bọn họ đứng thành một hàng, vài người không hẹn mà cùng tận lực cách xa Tiêu Lăng Dạ một chút.
Mẹ nó! Thời tiết đã đủ lạnh, tới gần lão đại, càng lạnh hơn.
“Quân Lâm!”
Không có ai lên tiếng rốt cuộc Tiêu Lăng Dạ giọng lạnh mở miệng, mà Lãnh Quân bị nhắc tới cả người cứng đờ, nghe thấy liền thở dài: “Lão đại.”
“Ai cho cậu thẻ phòng!”
“Không biết.”
Lãnh Quân Lâm đơ mặt, thở dài nói: “Tan tầm có nhận được điện thoại A Diễn, kêu tôi đi quán bar, tôi cũng tới cửa phòng quán bar rồi, sờ túi mới phát hiện trong túi có thẻ phòng.”
Mắt Lãnh Quân Lâm nhìn Hứa Dịch, giải thích nói: “Bởi vì loại chuyện này tương đối thường thấy…
Cho nên tôi cũng không truy cứu nhiều.”
Bên cạnh, Hứa Dịch nhếch môi.
“Quần áo vẫn luôn mặc?”
“Cũng không hẳn.”
Lãnh Quân Lâm nghĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-tong-tai-hac-am/1591803/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.