“Đến đây!”
“Ohl”
Lâm Quán Quán chậm rãi tiến về phía trước, thật lâu mới tiến đến mép giường. Sau đó cô lúng túng cởi giày, mở chăn và ngồi lên giường.
Giường vừa to vừa rộng.
Lâm Quán Quán ngồi ở mép giường, cố gắng giữ khoảng cách với Tiêu Lăng Dạ càng xa càng tốt.
Thế nào đây!
Giờ đây cô có chút hối hận vì đã đồng ý với yêu cầu vô lý của Tiêu Diễn.
Lâm Quán Quán khóc không thành tiếng.
Cô dựa vào thành giường, cẩn thận nhìn xung quanh nhưng không dám nhìn vào Tiêu Lăng Dạ.
Phòng của Tiêu Lăng Dạ vừa lớn vừa rộng, phòng được ngăn cách với phòng tắm và phòng ngủ, tuy như vậy nhưng không gian phòng ngủ vẫn rất rộng.
Khác với trang trí phong cách địa trung hải của biệt thự số 2, phòng ngủ của anh rất tối, chăn ga gối đệm đều màu xám, đến cả rèm cửa cũng đen tuyền. Màu sắc ở trong phòng ngoại trừ màu đen, màu xám thì là màu trắng, toàn bộ không gian quá mức trầm mặc.
Ngay cả không khí cũng quá mức lạnh lẽo.
Lâm Quán Quán cảm thấy xấu hồ, cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ, “Cái đó… anh không ngủ sao?”
“Không buồn ngủ.”
Ừm Anh có chứng mắt ngủ, đâu có dễ dàng mà ngủ được. Cô cố nhớ lại, lần trước Tiêu Lăng Dạ ở bên cô làm thế nào để ngủ được? Dường như cùng nhau nói chuyện thì dễ chìm vào giác ngủ hơn.
“Hay là chúng ta nói chuyện gì đi?”
“Được”
Bầu không khí trở nên im lặng Lâm Quán Quán nghiêng đầu về phía anh, hỏi “ủa, anh làm sao mà lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-tong-tai-hac-am/1592364/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.