Tập Vị Nam cảm nhận được sự kì lạ của cô, chấp nhận chịu đựng nỗi thống khổ, cũng dừng lại một chút, vuốt ve lưng cô.
Động tác này, khiến cô cảm thấy Diệp Bạc Hâm cảm thấy buồn nôn, trong đầu xuất hiện nhiều hình ảnh mơ hồ.
Không nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, từ từ cùng hợp cùng mặt của Tập Vị Nam.
Diệp Bạc Hâm mạnh mẽ đập loạn, Tập Vị Nam đưa tay vuốt ve an ủi cô.
“Buông ra!” Diệp Bạc Hâm siết chặt chăn, nhấc lên đôi mắt ướt át, trong đôi mắt ẩn giấu một tia phức tạp, là sự chán ghét không giấu nổi.
Tập Vị Nam bị cô đẩy sang bên, từ từ chống đỡ cơ thể, nhếch mắt lên, sự chán ghét không giấu giếm như kim đâm vào tim anh. Cơn ác mộng quấn lấy anh 5 năm, trong mộng, cô cũng thường chán ghét nhìn anh, nói anh bẩn thỉu.
Những năm nay, ngoài bắc sĩ chủ trị cho anh, không có người nào biết, Tập Vị Nam mắc phải tâm bệnh rất nghiêm trọng.
“Có phải em cảm thấy anh rất ghê tởm?” trong mắt Tập Vị Nam là một mảng đỏ tươi, đôi chân ép chặt sự vùng vẫy của Diệp Bạc Hâm, áp lực nặng nề lên cơ thể cô.
“Em...” Diệp Bạc Hâm bị doạ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhìn người đàn ông đang điên cuồng, cô mới tỉnh táo lại, “Anh... Đừng như vậy...”
Cô thật sự sợ hãi, cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Tập Vị Nam.
Mặc dù anh không thích nói nhiều, cũng rất lạnh lùng, nhưng trước giờ sẽ không hung dữ với cô, càng không hề không để ý đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-tro-ve-co-yeu-cau-gi-nao/2534263/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.