Diệp Bạc Hâm nhắm chặt mắt, trong miệng vẫn tràn ra một chút mà rên rỉ đau khổ, cả mặt xanh mét.
Tập Vị Nam nắm chặt hai tay của cô, vừa lau đi bọt trắng tràn ra trên miệng cô, vừa hạ giọng gọi cô.
Trên khuôn mặt trầm ngâm tuấn tú nhỏ xuống từng giọt nước, ánh mắt hung tợn.
Diệp Bạc Hâm chỉ còn cảm giác cả người đau đớn, bụng dưới quặn thắt, cổ họng tràn ra mùi hôi thối sặc lên đến mũi.
Lạnh... toàn thân lạnh cóng...
Tay chân bắt đầu co rút lại, đau đến mức cô muốn lăn lộn khắp nền đất để làm dịu bớt cơn đau.
Bỗng nhiên, một cái ôm ấp áp ôm cô vào lòng.
Hơi thở quen thuộc
Một giọng nôn nóng mà chất phác vang lên bên tai cô, mơ màng mà lại thần bí.
Mắt hé mở, đón lấy những giọt mưa, ánh mắt lại nhòe đi.
Lúc xa lúc gần, từ từ cũng nhìn rõ.
Trong miệng cô gào lên, mỗi một tiếng đều khiến anh như mềm lòng đi.
Khó chịu đến mức lục phũ ngũ tạng đều dồn đống lại với nhau, Diệp Bạc Hâm trong lòng quặn quại nổi đau, nhìn thấy gương mặt anh, trong chớp mắt nước mắt cô chực tuôn trào.
Bây giờ... sợ cái gì, cô đều quên cả rồi, cố gắng rướn thật to đôi mắt lên.
Giọng Tập Vị Nam rất trầm, mưa vẫn nặng hạt rơi xuống đất, át cả tiếng của anh, cô chỉ nhìn thấy đôi môi anh mấp máy, lại không thấy anh nói gì.
Trước lúc ngất đi, khuôn mặt trầm ngâm trên đỉnh đầu, lập tức biến sắc đi.
Tập Vị Nam hai tay run lẩy bẩy, lúc bế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-tro-ve-co-yeu-cau-gi-nao/2534356/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.