Giang Diệc Đình nheo mắt nhìn hướng Trebra, ánh mắt nông cạn khua lên sóng gợn lăn tăn, đối diện với ánh sáng chói mắt của đèn xe, ý cười nơi khoé mắt càng thâm sâu động người.
Cánh tay Trebra đặt trước đám đông, người hai bên tự động lùi ra, kéo một khoảng cách với anh.
Bây giờ... ai cũng không dám đoán đại ca đang nghĩ gì.
Rõ ràng biết lời của Diệp Bạc Hâm nửa thật nửa giả, có phần nói dối, nhưng bọn họ không muốn dẫn lửa đốt mình, chỉ cần đẩy Trebra ra, sẽ không cháy đến đầu của bọn họ.
Hơn nữa, quả thật là Trebra xíu giục bọn họ...
Khi giọng nói của Diệp Bạc Hâm rơi xuống, Trebra trở thành tâm điểm của toàn bộ ánh nhìn, đối diện với đôi mắt an nhàn cười nhạt của Giang Diệc Đình, đáy lòng Trebra hét thảm một tiếng, thần sắc trên mặt hoảng hốt.
Anh giấu cánh tay ra phía sau, oán giận quay sang Diệp Bạc Hâm.
“Con đĩ xấu xa!cô nói xằng nói bậy, tôi không nói những lời kia.”
“Thật không?Vậy anh hỏi bọn họ?” Ánh mắt Diệp Bạc Hâm mãnh liệt, khoé miệng câu lên nụ cười lạnh lùng chế nhạo.
So với nỗi hoảng sợ của Trebra, cô rất bình tĩnh, giống như một người chiến thắng.
Những người này lúc nãy còn chĩa vào Diệp Bạc Hâm, nhưng nhìn rõ cục diện, đại ca có ý bảo vệ người phụ nữ này, đối với Trebra cũng không kiêng dè như vậy.
Tâm tư của bọn họ chuyển rất nhanh, sôi nổi quay súng lại bắn quân mình.
Không ai đứng ra phản bác lời của Diệp Bạc Hâm, nhưng cũng không dám kéo người bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-tro-ve-co-yeu-cau-gi-nao/2534375/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.