Không khí trong phòng lúc này rất ngột ngạt, ông Trình nhẹ nhàng cầm cốc trà lên nhấp một hơi rồi nói :
- Bác và bác Phùng đã bàn về chuyện lần trước Thế Du nói rồi. Bây giờ ta hỏi lại lần nữa có thật con muốn cưới Kim Anh không.
Ông nhìn thẳng mặt anh, nói đúng hơn tất cả mọi người đang nín thở để chờ đợi câu trả lời.
Kim Anh chăm chú nhìn đôi môi mỏng đang hé ra nói:
- Dạ có.
- Còn Kim Anh.
Ông nghiêm nghị nhìn cô, thấy cô cúi xuống lại tưởng cô ngại nên chắc mẩm trong long đây là sự thật.
“ Sao giờ run quá tên này sao hắn có thể nói thẳng thừng thế chứ, hic đâm lao phải theo lao thôi.” Cô cúi gầm mặt, tay bấm vào nhau lí nhí nói :
- Dạ có ạ.
Nghe trong không gian hình như có tiếng thở dài, lại có tiếng thở phào nhẹ nhõm.
- Vậy được rồi ba với bác à chúng nó yêu nhau cho chúng nó cưới nhau đi ạ.
Lời Thế Nam vừa thoát ra khỏi miệng lập tức có hai ánh mắt “đắm đuối” nhìn anh làm anh lạnh cả xương sống, anh khẽ nhìn vẻ mặt lạnh như băng đã tối sầm mắt của Thế Du biến đổi từng giây.
Ông Phùng hắng giọng nói, dù gì mình cũng là nhà gái phải giữ thể diện:
- Chuyện này ta sẽ tôn trọng quyền quyết định của hai con.
Sắc mặt chuyển lại như bình thường, Thế Du mỉm cười nhẹ :
- Con cảm ơn hai bác.
Cố nặn cho mình một nụ cười theo Thế Du, cô làm bộ bẽn lẽn cúi mặt xuống.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/osin-noi-loan/1455733/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.