Mẹ vừa gọi điện thoại tới , Tiểu Diệp Tử vừa qua khỏi giải đoạn nguy hiểm , kế tiếp chỉ cần quan sát xem cơ thể có đào thải bộ phận mới hay ko là xong . Về phần ba, ông vẫn ko muốn gặp tôi , mẹ khuyên tôi hãy 1 lần nữa cố gắng chịu đựng , mẹ sẽ khuyên ba giúp .
Bất đắc dĩ cúp điện thoại ,chỉ cần Tiểu Diệp Tử ko gặp nguy hiểm là tôi có thể yên tâm rồi , dù cho ba có tức giận , thì tôi vẫn ko cảm thấy hối hận về những chuyện mình đã làm
Đã lâu ko đi thăm dì Bạch , tôi dậy thật sớm nấu cháo, rồi nhờ quản gia đưa tôi đến bệnh viện . Tôi ko gọi Bạch Tu Nghệ dậy vì từ sau cái đêm hôm đó, tôi luôn cố gắng tránh tiếp xúc quá thân mật với hắn, tự đáy lòng mình tôi luôn nhắc nhở, qua mấy tháng nữa thì tôi và hắn sẽ hoàn toàn trở thành 2 kẻ xa lạ
Đẩy cửa phòng ra, y tá đang giúp dì Bạch chích thuốc, sau khi thấy tôi, nàng vui vẻ kêu lên
"Tiểu Nhứ, mau vào, mau vào"
"Mẹ, mẹ có nghe lời bác sĩ chích thuốc, uống giờ hay ko a" Tôi cười cười đặt xuống cà mên cháo trong tay
"Dĩ nhiên, mẹ rất biết nghe lời, ko tin thì hỏi y tá ở đây này"
Y tá ở cạnh bên cười nói
"Bà Bạch mà ko chịu uống thuốc, thì bác sĩ chỉ cần nói "tôi sẽ nói cho Tiểu Nhứ biết" thì bà ấy sẽ lập tức vui vẻ mà uống thuốc"
"A, nha đầu này đang buộc tội ta phải ko?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pa-pa-17-tuoi/879062/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.