Chuyển ngữ: Trần
Mắt Quan Huệ Lương ướt nhòe, khẩn khoản nhìn hắn. Lôi Tử lảng nhìn đi chỗ khác: "Giữ sức đi, mấy ngày tới không cho mày ăn gì đâu."
Đôi mắt Quan Huệ Lương rũ xuống, hệt như mồi lửa lụi tàn: "Tôi muốn đi tiểu."
Lôi Tử đi bốt vào, đỡ anh xuống sập, siết chặt anh từ phía sau, áp giải ra ngoài. Nay là một ngày mát trời, nắng dìu dịu phớt ánh cam. Quan Huệ Lương đi chân trần, giẫm lên nền đất bùn mềm nhão. Ngón chân chẳng mấy khi được ánh sáng chiếu tới lúc co lúc duỗi, dính bùn lầy, chợt đẹp một cách kỳ dị.
Vẫn là góc tường ấy, vẫn là tư thế ấy, Lôi Tử tuột qυầи ɭóŧ của anh xuống. Lần này hơi khác lần trước, động tác tay hắn chậm hơn, cũng có thể nói là dịu dàng hơn. Lúc nắm lấy thứ kia cũng rất nhẹ nhàng, như gần như xa.
Quan Huệ Lương cúi đầu nhìn, vén vạt áo sơ mi lên, bàn tay đỡ dưới đó chẳng phải của mình. Đòn đả kích thị giác này khiến anh xấu hổ, phẫn nộ, thậm chí là luống cuống. Anh bỗng chốc quay đầu, có thể là muốn tranh cãi gì đó, rồi chợt khựng lại. Bờ môi hé mở đối diện với đôi môi của Lôi Tử, hơi thở cận kề trong gang tấc.
Và cả mắt, lông mi đan cài lông mi. Dưới ánh mai mơ màng, rung động đến từ người kia rõ ràng đến vậy.
Tiếng hít thở, tiếng chim xa xăm, tiếng mây trôi lãng đãng.
Quan Huệ Lương quay mặt lại, ngẩn ngơ nhìn bức tường loang lổ. Eo hông nhũn ra, cũng chẳng thấy mắc tiểu nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/passage-d-enfer/20415/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.