Đêm ấy thật khốn khổ.
Chúng tôi ngủ trong rừng, cách đường chính chừng ba mươi mét, tại một bãi đất trống lầy lội. Thoạt nhìn, ta biết ngay bọn trẻ quanh vùng hay đàn đúm ở đây: mặt đất đầy vỏ lon nước ngọt bẹp dúm và giấy gói đồ ăn nhanh.
Chúng tôi mang theo đồ ăn và mấy tấm mền lấy từ nhà “cô Em” nhưng không dám đốt lửa trại hong quần áo ướt. Một ngày đối phó với cả Nữ thần Báo Thù và Medusa khiến chúng tôi mệt lử nên không muốn mời gọi thêm rắc rối.
Ba đứa dự định thay nhau ngủ. Tôi tình nguyện thức ca đầu.
Vừa đặt mình xuống, Annabeth đã cuộn tròn trong chăn ngáy pho pho. Grover đi giày có cánh bay lên chạc ba thấp nhất của cái cây gần đó, ngồi dựa lưng ngắm bầu trời đêm.
Tôi giục nó:
- Cứ yên tâm ngủ đi. Có chuyện gì tớ sẽ gọi.
Nó gật đầu nhưng không nhắm mắt.
- Tôi buồn quá đi mất.
- Sao… hối hận vì đi chuyến này rồi ư?
Nó chỉ xuống vào đống rác ở dưới đất:
- Không phải. Dưới kia kìa. Cả trên trời nữa. Đâu còn ngắm sao được nữa. Cả bầu trời cũng bị ô nhiễm. Thời này làm thần rừng khổ nhất.
- Ra thế. Bạn tôi là người bảo vệ môi trường cơ đấy.
Nó lườm tôi:
- Trên đời chỉ mỗi con người không bảo vệ môi trường. Chẳng mấy lúc giống loài nhà cậu làm thế giới chết ngạt… Thôi, tớ chẳng buồn nói nữa đâu. Nói phải nói quấy với loài người phỏng ích gì chứ. Cứ đà này, tớ hết tìm nổi thần Pan.
- Pan là gì?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/percy-jackson-tap-1-ke-cap-tia-chop/103935/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.