Tôi thức dậy với cảm giác vẫn đang bốc cháy. Da tôi nhức nhối. Cổ họng tôi khô rát.
Tôi thấy bầu trời xanh và cây cối bên trên. Tôi nghe thấy tiếng chảy róc rách của đài phun nước và ngửi thấy mùi cây bách xù và cây tuyết tùng và mùi của một số loài thực vật có mùi ngọt. Tôi cũng nghe thấy cả tiếng sóng nữa, đang vỗ nhẹ nhàng vào bờ đá. Tôi không biết mình đã chết hay chưa, nhưng có một điều tôi biết rõ, đó là tôi đã từng đến Vùng đất Chết, nhưng nơi đó không có bầu trời xanh thế này.
Tôi cố ngồi dậy. Các cơ bắp của tôi như nhão ra.
“Nằm im,” giọng một cô gái vang lên. “Anh còn yếu lắm, không dậy được
Cô ấy đặt một miếng vải lạnh ngang trán tôi. Một chiếc muỗng bằng đồng lơ lửng phía trên và chất lỏng nhỏ từng giọt vào miệng tôi. Thức uống làm cổ họng tôi dịu đi và có vị sô cô la ấm sau khi nuốt. Rượu thánh của các vị thần. Rồi khuôn mặt của cô gái hiện ra phía trên mặt tôi.
Cô ấy có đôi mắt màu quả hạnh và mái tóc màu ca ra men được tết ở một bên vai. Cô ấy khoảng... mười lăm tuổi? Mười sáu? Khó mà đoán được. Khuôn mặt cô ấy thuộc kiểu không thể đoán được tuổi. Cô ấy bắt đầu hát và cơn đau của tôi giảm hẳn đi. Cô ấy đang làm phép thuật. Tôi có thể cảm nhận được tiếng hát thấm vào làn da tôi, chữa lành và tái tạo lại những vết bỏng của tôi.
“Ai vậy?” Tôi rền rĩ.
“Suỵt, chàng trai dũng cảm,” cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/percy-jackson-tap-4-cuoc-chien-chon-me-cung/122907/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.