Mấy ngày theo dõi, Tống Tri Huệ đã nhìn thấu: người bên cạnh Yến Dực chuyến này cộng lại cũng chỉ có hai gã tùy tùng đánh xe. Nàng thân là nữ quyến, mỗi lần xuống xe đều sẽ không có ai theo sát, hai người nọ chỉ ngồi trên xe ngựa xa xa mà ngó nghiêng về phía nàng.
Tống Tri Huệ mấy hôm trước biểu hiện vô cùng ngoan thuận, mỗi lần xuống xe đều trở về rất nhanh. Lâu ngày thành quen, nàng bắt đầu cố tình kéo dài thời gian, tuy không quá đáng, nhưng lần sau luôn nhiều hơn lần trước chừng mười hơi thở.
Lần này là nàng cố ý chọn chỗ, phía gần toàn cỏ bụi thấp lè tè, chỉ nơi xa có mấy hàng tùng cao mới đủ che khuất tầm mắt. Nàng có lý do chính đáng để rảo bước đi xa, đợi đến khi thân ảnh bị mấy cây cao che khuất, nàng liền khom người nhìn về phía xe ngựa.
Trong đêm tối xe ngựa vẫn đứng yên bất động, dường như chẳng có ai phát hiện điều gì khả nghi.
Không chần chừ, Tống Tri Huệ xách vạt váy xoay người chạy thẳng về nơi càng tối tăm hơn. Vạt áo bị bụi gai hai bên quệt rách, giày vớ cũng dính đầy bùn đất.
Nàng biết chạy thế này ắt sẽ để lại dấu vết, cho nên vừa chạy, vừa tìm nguồn nước. Chỉ cần tìm được dòng nước, mới có thể xóa sạch tung tích.
Nào ngờ đang cắm đầu lao đi, trước mắt bỗng có một bóng người chắn ngang lối.
Dưới ánh trăng, người nọ mang mặt nạ che mặt, toàn thân vận hắc y, bên hông treo bội đao. Hắn vừa mở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-lung-tien-uyen-ky-linh/2731262/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.