Cơ Khinh Lan đã sắp quên đây là chuyện bao nhiêu năm trước.
Hắn về tới toà cung điện huy hoàng rực rỡ kia, những cây nến đỏ ở trên đế chạm trổ hoa văn không ngừng cháy, trong tầng tầng rèm lụa có tiếng sênh ca náo nhiệt vọng ra.
Cho dù trên bầu trời mây đen dày đặc, vương triều bấp bênh trong mưa gió này còn đang trắng đêm hoan lạc.
Cơ Khinh Lan như một cô hồn vô chủ, ở giữa cung thất hoa mỹ trôi nổi bất định, rốt cuộc đi đến Trường An cung là nơi Hoàng hậu ở.
So với những cung điện khác say sưa nhã nhạc, nơi này hiện ra đặc biệt yên tĩnh.
Toàn bộ cung nhân đều bị đuổi ra, câm như hến mà canh gác bên ngoài.
Từ trong cửa điện đóng chặt mơ hồ truyền đến tiếng vật phẩm xoang xoảng vỡ nát, cùng với tiếng khóc của nữ nhân.
Hắn xuyên cửa mà vào, nhìn thấy nam nhân thân mặc long bào đang nổi trận lôi đình, khuôn mặt không còn trẻ tại thời điểm nổi giận hiện ra đặc biệt dữ tợn khủng bố.
Nữ nhân trước mặt hắn mang một cái bụng to tròn, khó khăn quỳ gối giữa đống hỗn loạn đầy, khóc lóc thảm thiết mà khẩn cầu hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không muốn đem công chúa tế trời, rằng đó đều là Đại Tế ti lừa gạt, cho dù công chúa bị hiến tế, bọn họ cũng không thể chống đỡ được cung đao thiết kỵ của Ngự thị phạt quân, so với cầu thần bái quỷ, không bằng tử chiến đến cùng.
Lời này của nàng chọc giận đế vương đang say.
Hắn một cước đá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-tran-do/1568147/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.