[(*) Mặt trời mọc]
Tất cả các loại hình tướng tựa như hoa nở hoa tàn, cây khô cuối cùng gặp xuân, tụ hợp hay tiêu tán bất định, sinh tử vô thường, nên chậm rãi quan sát.
Tại sao khó tiêu chấp vọng, biết sắc tức là không, thường có tham giận, là vì không vượt qua được.
(*).
Lại là xuân yến mỗi năm một lần.
Ánh nắng ban mai xuyên qua tầng mây như thêu hoa trên cẩm tú, gió nhẹ lướt qua lục bình trên làn nước biếc.
Đêm qua một màn mưa xuân rả rích không chỉ khiến đầu cành nhú chồi non màu hồng phấn, còn khiến mặt đất dưới tàng cây phủ một tầng hoa nhẹ.
Có tiếng người giẫm lên thảm hoa, không quấy nhiễu đến thanh âm nửa phần, lại khiến cảm xúc rối loạn.
Tiếng đàn im bặt đi, ngón tay ấn huyền dừng lại.
Cầm Di Âm chậm rãi mở mắt, đồng tử đen như nhiễm mực phản chiếu thân ảnh đang đạp lên thảm hoa trở về.
"Nha, chờ ta sao?"
Mộ Tàn Thanh một tay nắm tai thỏ, một tay xách ngược chim trĩ chân dài, ngoại bào trắng như tuyết bị bừa bãi vắt trên vai, mái tóc dài sắc sương cũng được một mảnh vải cột lỏng lẻo, trong miệng còn nhấm nhấm cọng cỏ dại, đang phân biệt rõ chút vị ngọt mong manh trong nhánh cỏ này.
Chỉ một mình y liền đem năm chữ "làm xấu cả phong cảnh" giải thích đến vô cùng nhuần nhuyễn, thế nhưng khóe môi Cầm Di Âm khẽ giương lên, đứng dậy gỡ vài mảng lá cây trên tóc y, cười nói: "Ngươi đây là chui ổ rơm ?"
"Không sai nha, cái con chân ngắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-tran-do/1568271/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.