Không quá hai ngày sau, Vệ Nghê đã nghe Giải Tinh Tán nói rằng, Điền Hạo rất hài lòng màn trình diễn của ban nhạc bọn họ, còn mời họ tham gia một tiết mục của ban nhạc do Hải Cẩu Video sản xuất.
Nếu đổi lại là người khác, Vệ Nghê chắc chắn sẽ cảm thấy Điền Hạo đang trả ơn cho họ. Nhưng đối tượng là Giải Tinh Tán, cô từng tận mắt xem cậu ở buổi biểu diễn tốt nghiệp, cô tin tưởng quyết định của Điền Hạo là dựa trên thực lực của ban nhạc Giải Tinh Tán.
Điều này đối với một ban nhạc nhỏ chưa được biểu diễn nhiều mà nói, là chuyện tốt như buồn ngủ gặp chiếu manh, liên tiếp vài ngày sau Giải Tinh Tán đều duy trì trạng thái phấn khởi.
“Hay là… Cậu đừng tới đưa đón tôi nữa nhé.” Lại một ngày sau khi đưa Vệ Nghê về nhà, cô đứng trước cửa nhà nói ra suy nghĩ của mình, “Hiện tại cậu phải tập luyện rất mệt, tôi có thể bắt xe đi làm, cũng rất tiện.”
“Tôi không có mệt! Tinh thần của tôi rất tốt đó!” Hai bên quầng thâm mắt của Giải Tinh Tán cũng mãnh liệt như giọng nói của cậu vậy.
8 giờ sáng, mặt trời vừa mới mọc. Vệ Nghê tan ca trực đêm, Giải Tinh Tán thì thức suốt đêm, vì chuẩn bị cho ca khúc trong tiết mục, cậu và ban nhạc đã thức đến nỗi chẳng phân biệt ngày hay đêm. Chỉ cần nhìn vào râu trên cằm cậu, Vệ Nghê có thể đoán được cậu đã mấy ngày không về nhà.
Vệ Nghê thử khuyên nhủ lại lần nữa.
“Tôi thật sự không mệt mà⎯⎯” Giải Tinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phac-hoa-that-tat-nuong-tu/1664118/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.