Ngày kỷ niệm năm năm của Vệ Nghê trôi qua như vậy.
Cuộc gặp mặt với Quách Thế Mẫn làm cô không nghĩ chuyện tình cảm này có thể tha thứ, thoát ra khỏi những hồi ức rồi lấy hộp sushi lạnh băng kết thúc ngày kỷ niệm này.
Trưa hôm sau, cô được Chu Mộng Dao mời đến nhà.
Hầu gái mời Vệ Nghê vào cửa, ngồi xổm lấy dép lê ra mời cô thay.
Vệ Nghê từ cửa huyền quan thật dài đi vào bên trong biệt thự, đập vào mắt trước tiên là cầu thang xoắn ốc cao ngất uốn lượn.
“Nghê Nghê đến rồi?”
Chu Mộng Dao mặc áo ngủ tơ tằm, tóc được xõa tung tựa hồ mới rời giường, cô bồng một đứa bé mới mấy tháng tuổi đang nhắm mắt tự mút ngón cái.
Chu Mộng Dao đem con trai cho chị Nguyệt phía sau rồi bước nhanh đến ôm cánh tay Vệ Nghê.
“Tụi mình đến nhà kính nói chuyện.” Cô không quay đầu lại mà phân phó hầu gái sau lưng, “Dì Lý, pha hai ly cà phê đem tới nhà kính, không thêm đường.”
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Hai đứa nhỏ lắc lư chạy tới mỗi bên ôm lấy chân Chu Mộng Dao, đứa trẻ lớn tuổi nhất tò mò nhìn Vệ Nghê.
Vệ Nghệ nhìn hắn cười cười.
“Bé cưng, mau kêu dì Vệ — đây là người bạn tốt nhất của mẹ.” Chu Mộng Dao cười nói, “Đây là con trai lớn và con gái lớn của mình, lần lượt là Chu Minh Đằng và Chu Phiêu Lượng, đứa con gái nhỏ hiện tại chỉ có mỗi nhũ danh là Mầm Mầm. Nào — hai đứa còn không mau chào hỏi dì đi?”
“Chào dì ạ…” Hai đứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phac-hoa-that-tat-nuong-tu/1664171/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.