Nói ra thì cũng thật vi diệu, ba người ở chùa Từ An cũng không có làm cái gì, chỉ là gặp được tượng Phật nào sẽ bái một cái, còn nghe tiếng kinh phật vang vọng, vốn dĩ chùa là nơi trang nghiêm, cho nên làm cho người ta có cảm giác phải tôn kính nơi đây.
Nhưng may mắn thay, là thời đó Internet còn chưa phổ biến, cho nên đời sống cá nhân của nghệ sĩ lúc đó khá lành mạnh, các cô đi ra ngoài không cần khoa trương, có thể ăn mặc như người bình thường và du ngoạn tuỳ thích.
Không bị làm phiền, bọn họ an tâm tịnh tâm, Du Diệp Quân và Ngải Lâm đều cất đi lại sự nóng nảy và bốc đồng, còn An Cát trước sau vẫn như một, bề ngoài không có gì khác biệt.
Chờ các cô đi ra cửa chùa, xuống đến chân núi, thì đường phố đã sáng đèn rực rỡ, nhưng mà cả ba người lại không có tâm trạng đi dạo chợ đêm.
"Bây giờ, chúng ta đi đâu?" Thạch Duệ Duệ vừa lái xe vừa hỏi, từ lúc ba người ngồi trên xe, Thạch Duệ Duệ cũng không có hỏi, cứ vậy mà lái xe về trung tâm thành phố.
Không có ai nói ra địa điểm tiếp theo, cô cũng không chủ động hỏi.
Ba người liếc nhìn nhau một cái, không ai nói gì.
"Ngôi chùa Từ An này thật linh nghiệm, bây giờ trong lòng tôi thật an tĩnh, tạm thời không muốn đến nơi phồn hoa nhộn nhịp, thật vi diệu." Ngải Lâm nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, nói ra điều không ai ngờ được.
"Không phải nói tối đi dạo ở chợ à? Sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phai-long-anh-hau-da-co-chong/1515602/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.